ceo lạnh lùng, nữ chính nghịch ngợm

Chương 4: Đêm deadline


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Lạc Thanh Vy đến công ty sớm hơn mọi ngày. Trái tim cô đập dồn dập, vì hôm nay là ngày quan trọng – Hàn Dật sẽ đánh giá bản prototype cuối cùng trước khi gửi khách hàng. Cô vừa hứng khởi vừa căng thẳng, sợ một sai sót nhỏ sẽ khiến anh thất vọng.

Khi bước vào sảnh, cô nhìn thấy Hàn Dật đang đứng cạnh cửa thang máy, tay cầm điện thoại. Anh ngẩng lên, ánh mắt sắc bén liếc qua cô, khiến tim cô nhói lên một cảm giác vừa sợ vừa phấn khích. “Anh ấy… sao lúc nào cũng khiến mình căng thẳng đến vậy?”

Hàn Dật gật nhẹ rồi bước vào phòng họp, Thanh Vy theo sau. Phòng họp đã đông đủ nhân viên, laptop, bảng vẽ, và những mẫu layout trải dài trên bàn. Không khí dường như dày đặc áp lực. Anh đứng giữa phòng, giọng đều nhưng đầy uy lực: “Cô Thanh Vy, trình bày bản prototype.”

Thanh Vy hít sâu, kết nối laptop với màn hình lớn. Khi hình ảnh hiện ra, cô bắt đầu: “Ở phần layout này, tôi sử dụng tone pastel chủ đạo kết hợp gradient nhẹ để tạo cảm giác tươi trẻ, đồng thời nổi bật sản phẩm chính. Font chữ được đồng bộ để tăng nhận diện thương hiệu, và phần header – footer được tinh chỉnh…”

Hàn Dật quan sát chằm chằm từng chi tiết, không nói gì, khiến cô càng căng thẳng. Một vài đồng nghiệp liếc nhìn nhau, nhún vai. “Ôi trời… áp lực quá, nhưng vẫn… phải thuyết trình tốt,” Thanh Vy tự nhủ.

Khi kết thúc phần trình bày, Hàn Dật bước tới gần màn hình, chỉ vào một chi tiết: “Gradient ở đây chưa tinh tế, màu nền chưa nổi bật với sản phẩm. Chỉnh lại tone màu và tăng độ tương phản. Cô hiểu chứ?”

“Dạ… vâng, tôi sẽ chỉnh ngay ạ.” Thanh Vy hít sâu, tay run run mở Photoshop. Cô tự nhủ: “Chỉ cần làm đúng theo hướng dẫn, mọi thứ sẽ ổn thôi.”

Mọi người bắt đầu chỉnh sửa layout theo hướng dẫn của Hàn Dật, không khí trong phòng dày đặc căng thẳng. Thanh Vy ngồi bên máy, mắt dán vào màn hình, tay thao tác liên tục, nhưng vẫn cố quan sát CEO lạnh lùng. Mỗi khi Hàn Dật đi ngang qua, ánh mắt anh lướt qua cô, tim cô lại đập mạnh.

Giữa lúc cô tập trung, một đồng nghiệp vô tình va vào bàn, khiến một cốc nước rung lắc. Thanh Vy giật mình, tay chụp lấy bàn, nhưng vẫn chưa kịp… Hàn Dật đã vội nâng tay cô lên, đặt cốc lại cẩn thận, ánh mắt sắc như dao nhưng hơi nghiêm nghị: “Cẩn thận hơn lần sau.”

Thanh Vy đỏ mặt, cúi xuống: “D-Dạ… cảm ơn anh.” Cảm giác gần gũi khiến tim cô đập loạn nhịp. “CEO này… vừa nghiêm khắc, vừa… dịu dàng kỳ lạ.”

Buổi chiều, deadline đến gần, mọi người dồn toàn lực để hoàn thiện prototype. Thanh Vy liên tục chỉnh sửa các chi tiết nhỏ, mắt mỏi nhức nhưng lòng căng thẳng. Khi Hàn Dật tiến tới kiểm tra, cô cảm thấy hơi run: “C-Có gì sai không ạ?”

Anh chỉ vào một vài chi tiết: “Chỗ này cần tăng độ sáng, chỗ kia font chữ hơi lệch. Cô làm lại ngay.” Giọng anh đều, lạnh, nhưng không hẳn là trách móc.

Thanh Vy gật đầu, lặng lẽ chỉnh sửa, nhưng trong lòng vẫn hơi bực bội: “Anh ấy… lúc nào cũng soi từng chi tiết… áp lực quá…”

Khi gần hoàn thiện, một sự cố nhỏ xảy ra: một file hình ảnh bị lỗi, làm layout bị sai lệch. Thanh Vy hốt hoảng, tay bắt đầu run.

“Không sao, để tôi xem,” Hàn Dật bước tới, cúi người nhìn màn hình. Ánh mắt anh nghiêm nghị, nhưng lần này, có chút gì đó… mềm mại. Anh chỉ tay vào lỗi: “Cô dùng layer này thay thế, chỉnh lại tông màu là xong.”

Thanh Vy vội làm theo, tim vừa sợ vừa cảm giác ấm áp kỳ lạ. “CEO lạnh lùng… sao lúc này anh lại quan tâm mình thế này?”

Sau khi chỉnh xong, Hàn Dật đứng dậy, nhìn cô: “Giờ đã ổn. Bản prototype này đủ tiêu chuẩn gửi khách hàng.”

Thanh Vy thở phào, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa phấn khích. Cô nhìn Hàn Dật, bối rối: “Anh ấy… thật sự… khiến trái tim mình loạn nhịp.”

Buổi tối, khi mọi người rời công ty, Thanh Vy vẫn ngồi lại chỉnh sửa một số chi tiết cuối cùng. Hàn Dật bất ngờ quay lại, đứng gần cô: “Cô đã làm việc quá giờ rồi. Nghỉ ngơi một chút, mai tiếp tục.”

Thanh Vy lắp bắp: “D-Dạ, tôi muốn hoàn thiện sớm để gửi anh xem…”

Anh tiến đến gần, cúi xuống vừa đủ để cô nghe rõ: “Đừng tự ép bản thân quá. Chất lượng quan trọng hơn tốc độ.”

Cô cảm thấy hơi thở anh gần bên tai, tim đập mạnh. “CEO lạnh lùng… sao lại quan tâm mình theo cách này?”

Ngay lúc đó, đồng nghiệp nam từ phòng bên cạnh nhìn qua, cười khẽ: “Trông cô và CEO đứng cạnh nhau… như cặp đôi thật.”

Thanh Vy đỏ mặt, cúi xuống, tập trung vào màn hình. Nhưng trong lòng, cảm giác rung động vẫn còn dai dẳng. Cô vừa muốn hoàn thiện công việc, vừa… không thể rời mắt khỏi CEO.

Khi Hàn Dật rời đi lần cuối, Thanh Vy nhẩm tính lại các chi tiết cần chỉnh, tay vẫn run run, tim vẫn đập loạn nhịp mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc gần gũi. Buổi tối trôi qua, nhưng trong lòng cô, một cảm xúc mới lạ bắt đầu nảy nở – vừa lo lắng, vừa háo hức, vừa không thể phủ nhận sự rung động với CEO lạnh lùng nhưng đầy bí ẩn này.

Cô tự nhủ: “Ngày mai… chắc chắn sẽ còn thử thách hơn… nhưng cũng thú vị hơn. Và… mình sẽ không từ bỏ, dù khó khăn đến đâu.”

Ngày hôm đó kết thúc, Thanh Vy rời công ty với cơ thể mệt mỏi nhưng tâm trí đầy hứng khởi. Cô biết rằng, từ khoảnh khắc này, mối quan hệ giữa CEO lạnh lùng và nữ thiết kế năng động sẽ không còn đơn giản, mà là một cuộc đua giữa công việc, cảm xúc và những thử thách lôi cuốn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×