Chiều hôm đó, sau một ngày làm việc căng thẳng với prototype, Lạc Thanh Vy bước ra khỏi công ty thì trời đã bắt đầu đổ mưa. Những giọt nước rơi lộp độp trên ô tô, trên đường phố, khiến cô chần chừ, không biết có nên đi bộ về nhà hay gọi taxi.
“Ôi trời… mưa lớn thế này… chắc mình sẽ bị ướt hết mất,” cô thầm nghĩ, vừa mở ô vừa hít sâu. Nhưng vừa bước ra đường, cô nghe tiếng xe phanh gấp phía sau. Một chiếc ô tô đen bóng dừng lại ngay cạnh, cửa kính hạ xuống, và giọng trầm của Hàn Dật vang lên:
“Lên xe.”
Thanh Vy giật mình, chưa kịp phản ứng thì Hàn Dật đã mở cửa phụ, mời cô bước vào. Cô đỏ mặt, lắp bắp: “D-Dạ… không sao đâu ạ, tôi… tôi đi taxi cũng được…”
Anh chỉ lắc đầu, giọng đều đều nhưng đầy uy lực: “Trời mưa lớn, không muốn cô bị ướt. Lên xe đi.”
Cô nhìn anh, tim nhói lên, cảm giác vừa ngại vừa… hơi lo lắng. Nhưng trong lòng cũng cảm thấy một sự an toàn lạ kỳ. Cô bước vào xe, ngồi đối diện anh, ôm chặt túi xách. Mùi nước mưa, mùi xe, và hơi thở của anh hòa vào nhau, khiến tim cô đập loạn nhịp.
“Cô hôm nay làm việc quá sức,” Hàn Dật nói, mắt không rời đường lái. “Tôi thấy prototype vẫn còn vài chi tiết chưa ổn. Cô có mệt không?”
Thanh Vy đỏ mặt, cúi xuống: “D-Dạ… tôi ổn ạ… chỉ hơi mỏi tay thôi.”
Anh liếc cô, ánh mắt sắc nhưng không còn lạnh như trong công ty. “Nếu mệt, hãy nghỉ ngơi một chút. Tôi sẽ hỗ trợ kiểm tra phần còn lại.”
Cô cảm thấy tim mình loạn nhịp: “CEO… sao lại quan tâm mình thế này? Nhưng… mình cũng… muốn ở gần anh ấy…”
Chiếc xe chạy qua những con phố vắng, mưa rơi lộp độp trên kính, ánh đèn đường phản chiếu qua mặt kính, tạo ra một khung cảnh vừa lãng mạn vừa tĩnh lặng. Thanh Vy cúi xuống nhìn tay mình, tim đập nhanh, không dám ngẩng lên nhìn Hàn Dật.
Anh bất ngờ hỏi: “Cô có biết cách xử lý lỗi màu sắc trên layout hôm nay không? Tôi muốn cô thử tự làm trước khi tôi can thiệp.”
Thanh Vy nhìn anh, hơi do dự, nhưng gật đầu: “D-Dạ… tôi sẽ thử.”
Cô mở laptop trên xe, bắt đầu chỉnh sửa, tay run run, mắt dán vào màn hình. Hàn Dật ngồi cạnh, cúi xuống nhìn cùng cô. Cảm giác hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang, khiến cô đỏ mặt, tim đập mạnh.
“Không sao, chỉnh như vậy đúng rồi. Nhưng tone màu vẫn hơi nhạt,” anh nói, vừa chỉ vào màn hình vừa nghiêng người gần cô. Thanh Vy cố tập trung, nhưng cảm giác gần gũi khiến tim cô loạn nhịp.
Một cơn gió mạnh thổi qua cửa sổ, làm cô hơi giật mình. Anh nhanh chóng đưa tay che, ánh mắt nhìn cô: “Cẩn thận, mưa to quá…”
Cô đỏ mặt, cúi đầu: “D-Dạ… cảm ơn anh…”
Chiếc xe dừng lại tại quán cà phê gần công ty. Mưa vẫn rơi, nhưng trong quán, ánh đèn vàng ấm áp, tạo ra một không gian yên tĩnh. Hàn Dật bước xuống, cầm ô che cho cô. Thanh Vy lúng túng bước theo, vừa mỉm cười vừa lo lắng.
Ngồi trong quán, hai người cùng chỉnh sửa prototype trên laptop. Thanh Vy cố gắng tập trung vào công việc, nhưng mắt thỉnh thoảng lại lướt nhìn Hàn Dật. Anh vẫn tập trung, nhưng ánh mắt thoáng dịu dàng khi nhìn cô, khiến tim cô nhói lên từng nhịp.
“Cô hôm nay làm tốt hơn hôm qua rất nhiều,” anh nói, giọng trầm nhưng dịu dàng. “Nhưng chỗ màu sắc này cần nhấn mạnh thêm để sản phẩm nổi bật.”
Thanh Vy gật đầu, tay run run chỉnh sửa. Cô thầm nghĩ: “Anh ấy… sao lúc nào cũng khiến tim mình loạn nhịp… nhưng lại muốn nghe lời anh ấy…”
Buổi tối dần trôi, mưa ngớt. Khi chuẩn bị ra về, Thanh Vy bất ngờ trượt chân trên nền ướt. Hàn Dật nhanh chóng đưa tay giữ cô, kéo sát vào cơ thể anh. Khoảnh khắc này khiến cô đỏ mặt, tim đập mạnh: “CEO lạnh lùng… sao lại gần mình thế này?”
Anh nhìn cô, ánh mắt sắc nhưng dịu: “Cẩn thận… trời mưa trơn…”
Cô lúng túng, không dám nhìn thẳng, chỉ thầm nghĩ: “Trái tim mình… sao lại rung động dữ dội như thế này?”
Chiếc taxi đưa cô về nhà, anh đi cùng, vẫn đứng chờ đến khi cô vào cửa. Thanh Vy quay đầu nhìn anh: “C-Cảm ơn anh…”
Anh gật nhẹ, giọng đều đều: “Mai gặp lại ở công ty. Ngủ sớm, đừng thức khuya nữa.”
Cô thở dài, lòng vừa mệt vừa vui, tự nhủ: “CEO Hàn… sao vừa nghiêm khắc vừa quan tâm mình như vậy… trái tim mình… không thể yên…”
Đêm đó, Thanh Vy nằm trên giường, mắt nhắm lại, tim vẫn đập loạn nhịp khi nhớ lại từng khoảnh khắc hôm nay. Cô biết rằng, mối quan hệ giữa cô và CEO lạnh lùng giờ đây không còn đơn giản – vừa là áp lực công việc, vừa là những rung động không thể phủ nhận, khiến cô vừa lo lắng vừa háo hức cho những ngày sắp tới.