ceo lạnh lùng, nữ chính nghịch ngợm

Chương 8: Giải tỏa và rung động


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Lạc Thanh Vy đến công ty với tâm trạng vừa nhẹ nhõm vừa căng thẳng. Cô vẫn còn nhớ khoảnh khắc tối qua, khi Hàn Dật đưa tay giữ cô tránh trượt té trong mưa, khiến tim cô đập nhanh và rung động. Tuy nhiên, cô biết hôm nay là một ngày quan trọng – deadline gửi prototype cuối cùng đến khách hàng, và cô không thể để chuyện cảm xúc ảnh hưởng đến công việc.

Khi bước vào phòng họp, cô thấy Hàn Dật đã đứng ở bàn giữa, ánh mắt nghiêm nghị nhưng có chút mềm mại. Nhìn anh, cô hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Hôm nay phải tập trung hết sức… dù trái tim vẫn đang rối bời.”

“Cô Thanh Vy, hôm nay tôi muốn kiểm tra chi tiết từng phần trước khi gửi khách hàng,” Hàn Dật nói, giọng đều nhưng sắc bén. “Cô chuẩn bị chưa?”

“Dạ… tôi đã chuẩn bị xong tất cả, và đã chỉnh sửa mọi chi tiết theo hướng dẫn của anh,” Thanh Vy trả lời, cố giữ giọng đều.

Anh gật nhẹ, bước tới bàn cô, mở laptop xem. Ánh mắt anh lướt qua từng chi tiết, sắc bén nhưng không còn lạnh lùng tuyệt đối như trước. Thanh Vy cảm thấy tim mình loạn nhịp: “Anh ấy… hôm nay… trông dịu dàng hơn một chút sao…”

Buổi sáng bắt đầu với nhịp độ dồn dập. Thanh Vy ngồi trước máy, tay thao tác liên tục, mắt dán vào từng chi tiết. Khi Hàn Dật đi ngang qua, ánh mắt anh liếc qua cô, tim cô nhói lên.

Đúng lúc đó, một sự cố nhỏ xảy ra: một file màu bị lỗi, làm layout hiển thị lệch nhẹ. Thanh Vy hốt hoảng, tay run: “Ôi không… sao lại xảy ra lỗi này?”

Hàn Dật bước tới, giọng đều nhưng sắc bén: “Cô kiểm tra kỹ trước khi gửi, sao vẫn xảy ra lỗi?”

“D-Dạ… tôi… tôi đã cố hết sức…” Cô đỏ mặt, cảm giác vừa sợ vừa ấm ức. “Anh ấy… sao lại nghiêm khắc như vậy… nhưng hôm qua… lại quan tâm mình… tim mình rối quá…”

Anh nhìn cô một lúc lâu, sau đó thở dài, giọng dịu hơn: “Lỗi nhỏ thôi, đừng lo lắng quá. Cô chỉ cần chỉnh lại chỗ này là ổn.”

Thanh Vy cảm thấy nhẹ nhõm, mắt nhìn anh, tim đập nhanh. “CEO lạnh lùng… sao hôm nay lại dịu dàng thế này? Tim mình… không thể yên…”

Buổi trưa, cô ra ngoài hít thở, vừa mệt vừa vui. Một đồng nghiệp nhìn cô và thì thầm: “Trông cô với CEO… như… cặp đôi văn phòng vậy.”

Thanh Vy đỏ mặt, cúi xuống, vừa lo lắng vừa bối rối. “Mình… không biết phải làm gì… nhưng tim mình… lại muốn gần anh ấy…”

Buổi chiều, mọi người tập trung hoàn thiện prototype. Thanh Vy ngồi trước màn hình, tay thao tác liên tục, mắt căng thẳng. Khi Hàn Dật tiến tới kiểm tra, cô cảm thấy tim đập mạnh: “C-Có gì sai không ạ?”

Anh chỉ vào một chi tiết nhỏ: “Chỗ này tone màu cần nhấn mạnh, nhưng tổng thể ổn. Cô làm tốt.”

Cô đỏ mặt, cúi xuống: “Anh ấy… khen mình… trái tim như muốn nhảy ra ngoài…”

Ngay lúc đó, một sự cố bất ngờ xảy ra: đồng nghiệp nam vô tình đẩy xe đẩy qua làm Thanh Vy suýt té. Hàn Dật nhanh chóng đưa tay giữ cô, kéo sát vào cơ thể anh. Khoảnh khắc này khiến cô đỏ mặt, tim đập mạnh: “CEO… sao lại gần mình thế này?”

Anh nhìn cô, ánh mắt sắc nhưng dịu dàng: “Cẩn thận… mọi thứ đều quan trọng, nhưng an toàn của cô cũng quan trọng không kém.”

Thanh Vy cúi đầu, lắp bắp: “D-Dạ… cảm ơn anh…”

Sau sự cố, họ ngồi xuống cạnh nhau, cùng chỉnh sửa prototype. Cảm giác gần gũi, hơi thở anh gần bên tai, tim cô loạn nhịp từng nhịp. Cô vừa muốn tập trung, vừa không thể rời mắt khỏi anh.

Buổi tối, khi prototype cuối cùng đã hoàn thiện và gửi khách hàng, Hàn Dật nhìn Thanh Vy: “Cô làm tốt. Tôi không còn lỗi gì phải phàn nàn. Giờ cô có thể nghỉ ngơi.”

Cô đỏ mặt, vừa mệt vừa vui: “D-Dạ… cảm ơn anh…”

Anh tiến gần, cúi xuống vừa đủ để cô nghe rõ: “Ngày mai… nếu có vấn đề gì, chúng ta sẽ cùng giải quyết. Đừng tự ép bản thân quá.”

Cô cảm nhận hơi thở anh gần bên tai, tim đập mạnh. “CEO lạnh lùng… sao lại quan tâm mình theo cách này? Tim mình… không thể bình thường được…”

Khi ra về, Thanh Vy nhìn anh từ cửa công ty: “Mai gặp lại ạ.”

Anh gật nhẹ: “Ngủ sớm. Đừng thức khuya nữa.”

Trên đường về, Thanh Vy vẫn cảm giác tim mình rung động. Cô biết rằng, mối quan hệ với CEO lạnh lùng không còn đơn giản – vừa là áp lực công việc, vừa là những rung động không thể phủ nhận. Cô tự nhủ: “Ngày mai… sẽ là thử thách mới. Nhưng mình sẽ không từ bỏ… và trái tim này, chắc chắn sẽ không yên…”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×