ceo lạnh lùng, tôi không sợ

Chương 1: Nhân viên mới, rắc rối mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm tại tòa nhà SkyCorp, ánh nắng xuyên qua kính cao tầng rọi xuống sảnh lễ tân, khiến không gian tràn đầy cảm giác năng động. Những nhân viên đi lại tất bật, ly cà phê trên tay, ánh mắt hướng về các phòng họp, chuẩn bị cho một ngày làm việc bận rộn.

Trình Hạo – nhân viên mới vừa được tuyển vào bộ phận Marketing – bước chân vào thang máy, cảm giác vừa hồi hộp vừa háo hức. Anh chỉ vừa tốt nghiệp chưa đầy một năm, nhưng nhờ năng lực và sự năng nổ, đã lọt vào “mắt xanh” của công ty. Hôm nay là ngày đầu tiên chính thức làm việc, và anh quyết tâm tạo ấn tượng tốt.

Tuy nhiên, anh hoàn toàn không biết rằng ấn tượng đầu tiên mà anh tạo ra sẽ… “khó quên” theo một cách rất khác.

Khi thang máy mở ra, Trình Hạo đi vào hành lang chính, hướng về phòng Marketing. Anh vừa đặt chân vào văn phòng thì nghe tiếng gọi sắc lạnh từ phía bàn lễ tân:

“Trình Hạo?”

Anh quay lại, nhìn thấy một cô gái đang đứng đó, mặc vest đen trang nghiêm, dáng vẻ uy quyền khiến ai nấy đều phải nghiêm chỉnh đứng thẳng lưng. Ánh mắt cô sắc bén như dao, nhìn anh chằm chằm.

“Vâng, tôi là Trình Hạo,” anh trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh.

Cô gái liếc anh một lượt, nụ cười lạnh lùng thoáng hiện trên môi:

“Ngồi xuống, tôi sẽ giới thiệu công việc cho cậu. Và hy vọng cậu không làm phiền tôi trong ngày đầu tiên.”

Trình Hạo cười khẽ, vừa mỉm cười vừa nghĩ: “Wow… nữ CEO thật sự lạnh lùng hơn tôi tưởng.”

Không chờ anh phản ứng, cô xoay người bước vào phòng họp. Trình Hạo đành lững thững đi theo, cố gắng quan sát xung quanh. Phòng họp rộng rãi, sang trọng, với ánh sáng tự nhiên chiếu rọi qua những tấm kính lớn. Ở giữa phòng, chiếc bàn dài màu gỗ tối nổi bật, xung quanh là những chiếc ghế da cao cấp.

Cô gái ngồi xuống ghế chính giữa, mở laptop và nói:

“Tôi là Lâm Diệp, CEO của công ty. Trình Hạo, tôi hy vọng cậu biết rõ mình đang bước vào môi trường như thế nào. SkyCorp không phải nơi dành cho những người chỉ biết làm cho đủ thời gian. Nếu cậu muốn tồn tại, hãy chứng minh năng lực của mình ngay từ bây giờ.”

Trình Hạo nghe mà không khỏi cảm thấy áp lực, nhưng trong lòng lại trào lên một chút thích thú. Có vẻ như đây là thử thách mà anh luôn mong muốn. Anh hít một hơi sâu, đáp:

“Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Lâm Diệp gật đầu, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy quan sát:

“Nghe được. Tôi sẽ giao cho cậu một nhiệm vụ nhỏ. Đó là chuẩn bị ý tưởng chiến dịch quảng cáo cho sản phẩm mới. Cậu sẽ trình bày vào cuối ngày. Và đừng làm tôi thất vọng.”

Trình Hạo nở nụ cười tự tin:

“Yên tâm, tôi sẽ khiến cô hài lòng.”

Lâm Diệp liếc anh một lượt, nói với giọng vừa cứng rắn vừa thận trọng:

“Câu nói đó… tôi sẽ ghi nhớ. Nhưng nhớ rằng, hành động quan trọng hơn lời nói. Hãy chứng minh, không phải hứa hẹn.”

Buổi sáng trôi qua nhanh chóng. Trình Hạo bắt đầu tìm hiểu về sản phẩm, nghiên cứu thị trường và chuẩn bị ý tưởng. Anh cảm thấy mình cần thể hiện tốt hơn bao giờ hết, vì Lâm Diệp dường như theo sát từng bước đi của anh.

Đến trưa, Trình Hạo lấy tạm ly cà phê từ quầy tự phục vụ và đi ra ban công, hít một hơi không khí. Nắng nhẹ chiếu lên mặt, gió thổi qua khiến anh cảm thấy thoải mái hơn. Anh tự nhủ: “Phải cố gắng thôi. Nữ CEO này… thật sự đáng để thử thách.”

Không lâu sau, Lâm Diệp bước ra ban công, ánh mắt vẫn sắc bén, nhưng hơi khác so với khi ở phòng họp. Cô nhìn Trình Hạo, hỏi khẽ:

“Làm quen với môi trường chưa?”

Trình Hạo giật mình, rồi cười:

“Vâng, còn hơn tôi tưởng. Cô… sao trông không nghiêm lắm khi ra ngoài?”

Lâm Diệp cười khẽ, ánh mắt lóe lên chút gì đó khó nhận ra:

“Vẫn là tôi thôi, chỉ là… tôi quan sát cậu.”

Trình Hạo nhíu mày, thầm nghĩ: “Quan sát à? Chắc chắn sẽ không dễ đâu…”

Buổi chiều, Trình Hạo chuẩn bị xong ý tưởng, mang tới phòng họp để trình bày. Khi anh vừa mở laptop, Lâm Diệp bước vào, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng anh:

“Bắt đầu đi.”

Trình Hạo thuyết trình, cố gắng trình bày một cách rõ ràng, logic và sáng tạo. Nhưng chỉ vài phút sau, một lỗi nhỏ xảy ra: anh quên mất một số dữ liệu quan trọng.

Lâm Diệp nhíu mày, giọng lạnh:

“Trình Hạo, cậu chắc chắn đã kiểm tra kỹ chưa? Đây là dữ liệu cơ bản mà.”

Trình Hạo đỏ mặt, ấp úng:

“À… tôi… tôi sẽ bổ sung ngay ạ.”

Cô gật đầu, hơi nghiêm mặt:

“Nhớ lần sau chuẩn bị kỹ hơn. SkyCorp không có chỗ cho sai sót.”

Trình Hạo thầm nhủ: “Wow, lạnh lùng thật… nhưng mà cũng hơi… hấp dẫn nhỉ?”

Cuối cùng, sau khi chỉnh sửa xong, Trình Hạo trình bày lại. Lâm Diệp ngồi im lặng, đôi mắt quan sát từng chi tiết. Khi anh kết thúc, cô nhìn anh, nói khẽ:

“Được, tạm chấp nhận được. Nhưng lần sau, tôi không muốn thấy lỗi lặp lại.”

Trình Hạo mỉm cười, cảm giác vừa thách thức vừa thú vị:

“Yên tâm, tôi sẽ làm tốt hơn.”

Khi anh rời phòng họp, Lâm Diệp đứng nhìn theo, ánh mắt lóe lên một tia tò mò và… thích thú khó nói. Cô nhận ra, nhân viên mới này không hề dễ dàng khuất phục, và có thể là một bất ngờ trong công ty mà cô chưa từng gặp.

Ngày đầu tiên kết thúc, Trình Hạo rời văn phòng với một tâm trạng vừa mệt mỏi, vừa phấn khích. Anh biết rằng, hành trình ở SkyCorp không hề đơn giản, nhưng đồng thời cũng rất thú vị – đặc biệt là khi đối diện với nữ CEO lạnh lùng nhưng đầy sức hút.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×