Ngày thứ hai tại SkyCorp, Trình Hạo thức dậy với cảm giác vừa háo hức, vừa lo lắng. Ngày hôm qua đã đủ khiến anh hiểu rằng môi trường công ty này không hề đơn giản – đặc biệt khi nữ CEO Lâm Diệp là người “khó đoán” nhất mà anh từng gặp.
Anh hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Hãy bình tĩnh. Ngày hôm nay phải tốt hơn ngày hôm qua.”
Sảnh lễ tân sáng sớm, nhân viên đi lại tấp nập. Trình Hạo cầm ly cà phê, vừa bước vào thang máy thì nghe điện thoại rung. Anh nhấc máy, giọng đầy lo lắng của đồng nghiệp vang lên:
“Trình Hạo, hôm nay sếp giao cho cậu dự án chiến dịch quảng cáo mới. Đúng là… thử thách ngay từ ngày đầu đấy.”
Trình Hạo nở nụ cười: “Không sao, tôi sẽ làm tốt.”
Nhưng anh không hề biết, thử thách này sẽ khiến anh phải “chạy nước rút” từ sáng đến chiều, thậm chí đến tối muộn.
Bước vào phòng họp, Lâm Diệp đã có mặt từ trước, nhìn chăm chú vào máy tính. Khi Trình Hạo đến gần, cô đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh nhưng không hề thiếu thần thái quyền lực:
“Trình Hạo, hôm nay sẽ là ngày thử thách thực sự. Cậu sẽ chịu trách nhiệm chính cho chiến dịch quảng cáo sắp tới. Tôi muốn cậu nắm rõ toàn bộ kế hoạch, từ nội dung đến ngân sách, từ hình ảnh tới phương thức triển khai. Cậu có hiểu không?”
Trình Hạo gật đầu, giọng chắc nịch:
“Vâng, tôi hiểu. Tôi sẽ chuẩn bị thật kỹ.”
Cô gật đầu, quay trở lại màn hình laptop, giọng lạnh lùng nhưng rõ ràng:
“Bắt đầu đi. Tôi không muốn nghe bất kỳ lý do gì về việc cậu chưa sẵn sàng.”
Giữa trưa, Trình Hạo vẫn miệt mài trong phòng họp, nghiên cứu dữ liệu, xây dựng ý tưởng. Mỗi lần anh nhấc mắt lên, Lâm Diệp đều quan sát cậu. Anh nhận ra rằng, nữ CEO không chỉ lạnh lùng mà còn tinh tường đến mức có thể nhận ra từng chi tiết nhỏ nhất trong kế hoạch của anh.
Đến giờ ăn trưa, Trình Hạo quyết định ra ngoài lấy chút không khí. Ban công tầng 18, ánh nắng chiếu xiên qua kính, tạo ra những mảng sáng lung linh trên nền gạch. Anh nhâm nhi ly cà phê, nhìn xuống đường phố đông đúc, thầm nghĩ: “Đây là nơi mà tôi phải chứng minh năng lực, nhưng đồng thời… cũng là nơi tôi gặp một người thật đặc biệt.”
Không ngờ, Lâm Diệp cũng xuất hiện tại ban công, chiếc áo vest đen vẫn chỉnh tề, ánh mắt nhìn ra xa. Khi cô quay nhìn anh, Trình Hạo giật mình:
“À… chào sếp.”
Cô nở nụ cười rất nhẹ, giọng vẫn lạnh nhưng có chút dịu dàng:
“Nghe nói hôm nay cậu sẽ đảm nhận toàn bộ dự án? Cậu cảm thấy thế nào?”
Trình Hạo hít một hơi:
“Có áp lực, nhưng tôi thích điều đó.”
Lâm Diệp hơi nhíu mày, ánh mắt lóe lên sự quan tâm hiếm thấy:
“Chú ý từng chi tiết, đừng để sơ suất. Đây là cơ hội để chứng minh năng lực, không phải để thử may rủi.”
Trình Hạo cười, ánh mắt sáng lên:
“Yên tâm, tôi không chơi may rủi đâu.”
Cả hai đứng im lặng một lúc, gió nhẹ thổi qua, không gian ban công trở nên yên tĩnh lạ thường. Trình Hạo nhìn Lâm Diệp, nhận ra rằng phía sau vẻ lạnh lùng, cô thực sự quan tâm đến kết quả và nỗ lực của nhân viên.
Buổi chiều, Trình Hạo quay lại phòng họp để trình bày ý tưởng với toàn bộ nhóm. Khi anh vừa mở laptop, một lỗi nhỏ bất ngờ xảy ra: hình ảnh minh họa không hiển thị đúng. Anh lập tức đỏ mặt, cúi xuống cố sửa.
“Trình Hạo, cậu đã kiểm tra trước chưa?” – Lâm Diệp hỏi, giọng sắc như dao.
Anh ấp úng:
“À… tôi… tôi sẽ sửa ngay ạ.”
Một số đồng nghiệp nhếch mép, nhìn vào Trình Hạo với ánh mắt vừa tò mò vừa hiếu kỳ. Không khí trở nên căng thẳng, nhưng anh nhanh chóng điều chỉnh, trình bày tiếp.
Khi kết thúc, Lâm Diệp ngồi im, ánh mắt sắc bén. Một lúc sau, cô thốt lên:
“Được, tạm chấp nhận được. Nhưng lần sau, tôi không muốn thấy sơ suất.”
Trình Hạo mỉm cười:
“Vâng, tôi sẽ chuẩn bị kỹ hơn.”
Nhưng trong lòng, anh cảm thấy một cảm giác mới mẻ: nữ CEO không chỉ là người khó tính, mà còn khiến anh muốn nỗ lực hơn nữa để chứng minh bản thân.
Buổi tối, Trình Hạo vẫn chưa rời công ty. Anh và Lâm Diệp phải họp để chỉnh sửa lại chi tiết chiến dịch. Trong lúc làm việc, ánh mắt hai người nhiều lần chạm nhau, những khoảnh khắc vụng trộm, cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt khiến không khí trở nên gần gũi.
Khi Trình Hạo nhấc ly cà phê đưa cho Lâm Diệp, cô lạnh lùng nhận lấy nhưng trong lòng thoáng cảm giác… dễ chịu.
“Cẩn thận đấy, đừng làm đổ ra bàn.” – cô nói, giọng vừa nghiêm, vừa hơi nhún nhường.
“Yên tâm, tôi không vụng đâu.” – Trình Hạo đáp lại, mắt lấp lánh nụ cười tinh nghịch.
Cả hai cùng cười nhẹ, không gian phòng họp bỗng trở nên ấm áp hơn thường ngày.
Khi ngày kết thúc, Trình Hạo rời văn phòng, cảm giác mệt mỏi nhưng hạnh phúc. Anh biết rằng, hành trình ở SkyCorp sẽ không hề dễ dàng, nhưng đồng thời cũng thú vị hơn bao giờ hết – đặc biệt là với nữ CEO lạnh lùng nhưng đầy sức hút.
Về phía Lâm Diệp, cô đứng nhìn theo bóng Trình Hạo từ cửa sổ phòng họp, ánh mắt lóe lên tia tò mò và một chút… thích thú. Cô nhận ra, nhân viên mới này không hề dễ khuất phục, và có thể là một bất ngờ đầy thú vị mà cô chưa từng gặp trong suốt sự nghiệp.
Ngày thứ hai kết thúc, nhưng chỉ mới là khởi đầu cho những thử thách, hiểu lầm, và tình cảm nảy sinh giữa hai con người tưởng như không liên quan nhưng lại dần bị kéo gần nhau.