ceo lạnh lùng, tôi không sợ

Chương 3: Hiểu lầm đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ ba tại SkyCorp bắt đầu như mọi ngày, nhưng Trình Hạo cảm thấy trong lòng vừa háo hức vừa căng thẳng. Hôm nay là ngày quan trọng, anh phải trình bày báo cáo chi tiết chiến dịch quảng cáo với toàn bộ bộ phận Marketing – và quan trọng hơn cả, Lâm Diệp sẽ trực tiếp theo dõi toàn bộ quá trình. Anh thở một hơi thật sâu, tự nhủ: “Hãy bình tĩnh. Đây là cơ hội để chứng minh năng lực và để… cô ấy thấy được mình.”

Vừa đặt chân vào phòng, Trình Hạo liếc nhìn xung quanh, không khí vẫn đầy năng lượng như hai ngày trước. Các nhân viên khác tất bật chuẩn bị slide, chỉnh sửa báo cáo, bàn tán về chiến dịch mới. Anh đặt laptop xuống bàn, mở lại các dữ liệu, kiểm tra từng chi tiết một lần nữa. Bất cứ sai sót nhỏ nào cũng có thể khiến anh mất điểm trong mắt nữ CEO.

Lâm Diệp bước vào phòng họp đúng giờ, như một cơn gió lạnh thổi qua, ánh mắt sắc bén quét ngang mọi người. Cô ngồi xuống ghế chính giữa, mở laptop và nói với giọng lạnh nhưng rõ ràng: “Trình Hạo, hôm nay cậu là người chịu trách nhiệm chính cho toàn bộ chiến dịch. Tôi muốn thấy chi tiết và logic, từ nội dung đến ngân sách, từ hình ảnh đến phương thức triển khai. Cậu có hiểu không?”

Trình Hạo gật đầu, cảm giác vừa hồi hộp vừa hứng thú trào lên: “Vâng, tôi hiểu. Tôi đã chuẩn bị kỹ càng.”

Lâm Diệp nghiêng người, ánh mắt sắc như dao nhưng giọng vẫn dịu đi đôi chút: “Bắt đầu đi. Tôi không muốn nghe bất kỳ lý do gì về việc cậu chưa sẵn sàng.”

Cuộc họp bắt đầu. Trình Hạo thuyết trình chi tiết từng slide, trình bày từng kế hoạch từ nghiên cứu thị trường đến ý tưởng quảng cáo. Tuy nhiên, ngay giữa chừng, một lỗi kỹ thuật bất ngờ xảy ra. Hình ảnh minh họa không hiển thị đúng, và anh lập tức đỏ mặt, lo lắng.

“Xin lỗi, hình ảnh… hình ảnh bị lỗi một chút, tôi sẽ sửa ngay.” Giọng anh run run, cố bình tĩnh.

Lâm Diệp nhíu mày, giọng sắc lạnh: “Trình Hạo, cậu đã kiểm tra trước chưa? Đây là điều cơ bản. SkyCorp không dung thứ cho sơ suất.”

Một vài đồng nghiệp khẽ nhếch mép, thì thầm: “Nhân viên mới mà đã gặp CEO bá đạo rồi.”

Trình Hạo hít một hơi thật sâu, chỉnh lại slide và tiếp tục thuyết trình. Khi kết thúc, Lâm Diệp nhìn anh im lặng vài giây, rồi lên tiếng: “Tạm chấp nhận được. Nhưng lần sau, tôi không muốn thấy lỗi này. SkyCorp không dành cho những người chỉ làm cho đủ.”

Trình Hạo mỉm cười, giọng tràn đầy quyết tâm: “Vâng, tôi sẽ chuẩn bị kỹ hơn.” Nhưng trong lòng anh, cảm giác vừa căng thẳng vừa phấn khích, vì nữ CEO không chỉ khó đoán mà còn có sức hút khiến anh muốn chứng minh bản thân hơn nữa.

Buổi trưa, Trình Hạo ra khu vực căng-tin, vừa cầm khay đồ ăn vừa suy nghĩ về buổi sáng. Anh chưa kịp nhấm nháp miếng sandwich thì Lâm Diệp xuất hiện, bước đi thẳng đến bàn của anh. Ánh mắt cô vẫn sắc, nhưng giọng nói mềm hơn khi nói: “Ăn trưa một mình sao?”

Trình Hạo cười khẽ, trả lời: “Có cô cùng ăn thì tốt hơn. Ít nhất sẽ không buồn.”

Lâm Diệp nhíu mày, nhưng trong lòng thoáng chút hài lòng: “Đừng nghĩ rằng tôi ngồi đây vì cậu, chỉ là… tiện thôi.”

Anh nở nụ cười tinh nghịch: “Vậy thì… tôi sẽ coi là may mắn.” Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện, không khí trở nên gần gũi hơn. Lâm Diệp hỏi về thói quen làm việc, sở thích, và Trình Hạo kể vài câu chuyện hài hước khi làm việc trước đây. Những khoảnh khắc tưởng chừng đơn giản ấy khiến cả hai nhận ra họ đang dần quen thuộc với nhau, dù vẫn chưa thừa nhận tình cảm.

Chiều đến, một hiểu lầm nhỏ xảy ra. Trình Hạo nhận được email từ đối tác với thông tin nhạy cảm, nhưng vô tình bị gửi nhầm vào inbox cá nhân của anh. Khi Lâm Diệp nhìn thấy, cô ngay lập tức nhíu mày, tưởng rằng Trình Hạo cố tình chia sẻ dữ liệu. Cô bước đến bàn anh, giọng lạnh lùng: “Trình Hạo, cậu giải thích chuyện email này.”

Trình Hạo giật mình, vội vàng: “Cô Lâm, tôi không gửi đâu ạ. Chắc là họ gửi nhầm.”

Lâm Diệp nghiêm mặt, ánh mắt vẫn đầy cảnh giác: “Được… hy vọng là như vậy. Nhưng cậu phải cẩn thận hơn.”

Khoảnh khắc ấy, Trình Hạo thầm nghĩ: hiểu lầm đầu tiên… chắc chắn sẽ không phải lần cuối.

Khi ngày làm việc kết thúc, Trình Hạo vẫn ở lại hoàn thiện báo cáo. Lâm Diệp bước vào, cầm ly cà phê: “Cậu làm việc muộn nhỉ?”

Anh nhìn cô, hơi bối rối: “Vâng… tôi muốn mọi thứ hoàn hảo.”

Cô ngồi xuống, ánh mắt lấp ló chút khó hiểu: “Cậu chăm chỉ… nhưng đừng quá căng thẳng. Công việc tốt là quan trọng, nhưng sức khỏe cũng quan trọng.”

Trình Hạo mỉm cười, cảm giác ấm áp trào lên: “Vâng, tôi sẽ để ý.”

Cả hai ngồi im lặng, ánh đèn vàng chiếu lên bàn làm việc, khoảng cách tưởng xa nhưng lại gần lạ thường. Trình Hạo nhận ra rằng, SkyCorp không chỉ là nơi thử thách kỹ năng, mà còn là nơi anh bắt đầu rung động trước nữ CEO lạnh lùng nhưng đầy sức hút.

Lâm Diệp nhìn anh, ánh mắt lóe lên tia tò mò: “Nhân viên mới… không hề tầm thường.”

Ngày thứ ba kết thúc, nhưng hiểu lầm, trêu chọc và hint tình cảm chỉ mới bắt đầu. Cuộc hành trình giữa CEO bá đạo và nhân viên nghịch ngợm hứa hẹn còn nhiều rắc rối, ngọt ngào và bất ngờ phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×