ceo quyến rũ, tôi không nhún

Chương 3: Ham muốn bùng nổ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối tại một quán bar sang trọng nằm trên tầng thượng của một khách sạn 5 sao, ánh đèn vàng dịu dàng phản chiếu lên mặt kính, tạo ra một không gian vừa lãng mạn vừa xa hoa. Lâm Thiên Nhi bước vào, váy ôm sát tôn lên dáng người hoàn hảo, mái tóc đen mượt buông xõa nhẹ nhàng, ánh mắt sắc bén nhưng đầy tự tin. Cô không ngờ rằng, cuộc gặp gỡ với Yến Hạo hôm nay sẽ không còn chỉ là đấu trí trong công việc.

Anh đã có mặt ở đó, ngồi ở góc quán, ánh mắt thẳng về phía cô ngay khi cô vừa bước vào. Nụ cười đầy thách thức của anh làm tim cô nhích một nhịp, nhưng cô vẫn giữ phong thái bình tĩnh, bước đi như thể không hề bận tâm.

“Chào cô, Lâm CEO.” Giọng anh trầm, vừa đủ để cô nghe thấy, nhưng lại mang theo sức hút khiến cô không thể phớt lờ.

“Yến Hạo,” cô đáp lại, giọng nhẹ nhàng nhưng sắc sảo. “Hôm nay thật trùng hợp nhỉ?”

Anh đứng dậy, tiến về phía cô, khoảng cách chỉ vừa đủ để tạo ra một luồng không khí đầy áp lực, vừa gần gũi vừa chiếm hữu. “Trùng hợp? Hay là số phận muốn chúng ta gặp nhau thêm một lần nữa?” Ánh mắt anh lóe lên, như đang thách thức cô.

Cô không nhún nhường, đáp lại bằng một nụ cười nhạt: “Có vẻ như số phận… thích đùa.”

Một phút im lặng, chỉ còn âm nhạc nền trôi dạt nhẹ nhàng. Rồi anh tiến gần hơn, hơi nghiêng người, giọng trầm: “Đêm qua, trong buổi pitching, cô đã làm tôi rất… ấn tượng. Nhưng ấn tượng kiểu đó khiến tôi… không muốn rời mắt.”

Cô hít một hơi, cảm nhận được sức nóng lan tỏa từ cơ thể anh, nhưng vẫn giữ ánh mắt kiêu hãnh: “Anh luôn thích khiêu khích tôi, Yến Hạo. Tôi đã quen rồi.”

Anh cười, nụ cười vừa lạnh vừa quyến rũ: “Vậy thì… tối nay, tôi muốn chơi một trò chơi khác.”

Chỉ một câu nói, nhưng bầu không khí quanh họ lập tức thay đổi. Anh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào cổ tay cô, một cử chỉ tưởng như vô hại nhưng lại chứa đầy quyền lực và chiếm hữu.

“Trò chơi gì?” Cô hỏi, giọng vừa tò mò vừa thách thức, mắt không hề rời khỏi ánh mắt anh.

“Trò chơi chinh phục,” anh đáp, ánh mắt không giấu nổi ham muốn. “Nhưng lần này, không chỉ bằng lời nói hay ánh mắt. Tôi muốn cô… cảm nhận.”

Cô nhếch môi, hơi nhướn mày, nhưng vẫn giữ tinh thần thép. “Anh nghĩ tôi dễ bị khuất phục sao?”

Anh tiến sát hơn, mùi hương nam tính tràn ngập quanh cô. “Không. Tôi biết cô không dễ bị khuất phục. Và chính vì vậy, tôi… thích cô.”

Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, chỉ còn tiếng nhạc nền và nhịp tim hai người. Anh nghiêng người, hạ giọng gần tai cô: “Nếu cô muốn chiến thắng tôi, hãy chứng minh. Nếu không… tôi sẽ làm cô… không thể từ chối.”

Cô cảm nhận được nhịp tim mình nhích nhanh hơn. Không phải sợ hãi, mà là cảm giác kích thích, vừa căng thẳng vừa ham muốn. Cô biết rằng, trò chơi này sẽ không chỉ là đấu trí, mà còn là cuộc chiến về ham muốn và chiếm hữu, nơi cô và anh đều muốn chiếm lĩnh đối phương.

Cô thở đều, đưa tay chạm vào vai anh, ánh mắt sắc bén nhưng đầy sức hút: “Anh có chắc mình sẵn sàng chinh phục tôi không, Yến Hạo?”

Anh mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng nhưng kiên định giữ lấy tay cô, ánh mắt lóe lên sự mãnh liệt: “Tôi chưa từng gặp ai khiến tôi muốn thử đến thế.”

Khoảnh khắc ấy, không gian xung quanh như biến mất. Chỉ còn hai người, ánh mắt chạm nhau, hơi thở hòa vào nhau, và một luồng điện tích vô hình kéo họ lại gần. Anh nghiêng xuống, cử chỉ vừa gần gũi vừa chiếm hữu, nhẹ nhàng hôn lên cổ cô – một cái hôn vừa gợi cảm, vừa thách thức.

Cô rùng mình, nhưng không giật ra. Ngược lại, cô đưa tay lên ngực anh, một hành động vừa thách thức vừa tò mò: “Tôi không dễ bị khuất phục đâu, Yến Hạo. Anh sẽ cần cố gắng nhiều hơn thế.”

Anh cười, nhấn mạnh sự chiếm hữu bằng cách kéo cô vào gần, như muốn nói rằng, bất kể cô kiêu hãnh đến đâu, anh vẫn sẽ không buông tay. “Tôi thích điều đó. Cô càng không dễ khuất phục, tôi càng muốn chiếm hữu cô trọn vẹn.”

Nhịp tim họ dồn dập, cả hai đều cảm nhận được sức nóng và ham muốn, nhưng vẫn giữ nguyên sự căng thẳng của trò chơi. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt, mỗi lời nói đều là một phần của cuộc chiến chinh phục lẫn nhau, vừa gợi cảm, vừa mãnh liệt, nhưng vẫn không làm nữ chính mất đi khí chất kiêu hãnh, mạnh mẽ.

Khi rời quán, cả hai đứng dưới ánh đèn đường, gần nhau nhưng vẫn giữ khoảng cách đủ để thử thách. Anh nhẹ nhàng nhấc cằm cô, ánh mắt sâu thẳm: “Đêm nay chỉ là khởi đầu. Tôi sẽ không dừng lại… cho đến khi cô thuộc về tôi.”

Cô nhếch môi, ánh mắt sắc bén và lấp lánh thách thức: “Vậy thì… tôi cũng sẽ không dễ dàng đầu hàng đâu, Yến Hạo. Hãy xem ai sẽ chiến thắng trong trò chơi này.”

Và trong ánh sáng mờ ảo của thành phố, hai người bước đi bên nhau, vừa thách thức, vừa ham muốn, vừa gợi cảm, nhưng một điều chắc chắn – trò chơi chiếm hữu và chinh phục giữa họ đã chính thức bùng nổ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×