Buổi sáng hôm sau, văn phòng Lâm Thiên Nhi tràn ngập ánh sáng tự nhiên. Cô đang họp với đội ngũ sáng tạo, chuẩn bị bản thuyết trình chiến dịch cho một thương hiệu quốc tế, thì trợ lý chạy vào hối hả.
“Chị Thiên Nhi, công ty đối thủ vừa tung tin họ cũng đang tham gia dự án này, và họ… thuê hẳn Yến Hạo để theo sát chúng ta.”
Cô nhíu mày, ánh mắt sắc bén lóe lên một tia hứng thú. “Yến Hạo sao? Anh ta lại chen vào sao?” Cô thở dài, nụ cười nhạt: “Hóa ra trò chơi chưa dừng lại.”
Không lâu sau, anh xuất hiện tại văn phòng cô, bước đi tự tin, ánh mắt sắc bén quét qua phòng họp. Nhìn thấy cô, nụ cười đầy quyền lực hiện lên:
“Chào cô, Lâm CEO. Hôm nay tôi sẽ sát cánh cùng cô… theo cách của tôi.”
Cô nhếch môi, ánh mắt vừa cảnh giác vừa thách thức: “Anh lại muốn chiếm lĩnh không gian của tôi sao? Tôi không cần anh, Yến Hạo.”
Anh tiến gần, giọng trầm: “Không phải chiếm lĩnh, mà là bảo vệ. Tôi không muốn bất cứ ai ngoài cô nhìn thấy cô theo cách họ muốn. Cô là của tôi… theo cách riêng của tôi.”
Cô hít một hơi, cảm nhận được sức nóng từ lời nói và ánh mắt anh, nhưng vẫn giữ phong thái kiêu hãnh: “Anh nói nghe hay lắm, nhưng tôi không dễ bị khuất phục đâu. Tôi sẽ chứng minh năng lực của mình.”
Cả ngày hôm đó, họ cùng tham gia các cuộc họp với đối tác. Anh không rời cô nửa bước, tay khẽ chạm vào cổ tay, ánh mắt đầy chiếm hữu khi cô đưa ý tưởng. Mỗi hành động của anh vừa là lời nhắc nhở cô “thuộc về anh”, vừa là thử thách, vừa là sự sủng ngọt kín đáo.
Trong một khoảnh khắc, khi cô đang thuyết trình, anh bước tới gần, đặt tay lên mép bàn sát cô, ánh mắt không rời cô:
“Tôi biết cô thông minh, sắc sảo và không dễ khuất phục. Nhưng… tôi muốn cô nhận ra rằng, bất cứ điều gì cô làm, tôi đều nhìn thấy và muốn bảo vệ cô theo cách của tôi.”
Cô hơi rùng mình, cảm nhận nhịp tim dồn dập. Nhưng thay vì rút ra, cô nghiêng người, ánh mắt sắc bén: “Anh sẽ phải cố gắng lắm mới có thể chiếm lĩnh tôi, Yến Hạo.”
Anh mỉm cười, nụ cười vừa lạnh vừa quyến rũ: “Thích cái nhìn đó của cô. Càng kiêu hãnh, tôi càng muốn chiếm hữu trọn vẹn.”
Vào cuối ngày, khi cả hai rời văn phòng, Yến Hạo kéo cô vào góc tối của bãi đậu xe, chỉ đủ ánh sáng từ đèn đường. Khoảng cách giữa họ gần đến mức hơi thở hòa vào nhau. Anh nghiêng người, hạ giọng trầm:
“Đối thủ ngoài kia có thể làm cô áp lực. Nhưng tôi… sẽ làm cô cảm thấy an toàn, và đồng thời… không thể chối từ ham muốn này.”
Cô cảm nhận sự chiếm hữu rõ rệt, nhưng vẫn giữ ánh mắt kiêu hãnh: “Anh sẽ phải chứng minh nhiều điều, Yến Hạo. Tôi không dễ dàng đầu hàng.”
Anh tiến sát hơn, đặt tay lên hông cô, nhấn nhấn một cái nhẹ nhưng đủ để cô cảm nhận sức nóng và quyền lực: “Tôi thích điều đó. Cô càng chống đối, tôi càng muốn chiếm hữu trọn vẹn. Và tôi sẽ không dừng lại, cho đến khi cô… hiểu rằng tôi là của cô, và cô cũng của tôi.”
Khoảnh khắc ấy, không gian xung quanh như biến mất. Chỉ còn họ, ánh mắt chạm nhau, hơi thở hòa vào nhau. Một cử chỉ nhẹ, một lời nói, một ánh mắt – tất cả đều trở thành trò chơi chinh phục lẫn nhau, vừa gợi cảm, vừa căng thẳng, vừa sủng ngọt.
Trở về căn hộ, cô vẫn thấy nhịp tim mình dồn dập, hình ảnh anh – lạnh lùng, chiếm hữu và đầy quyền lực – ám ảnh cô. Cô hiểu rằng, dù mạnh mẽ và kiêu hãnh đến đâu, Yến Hạo vẫn có cách khiến cô vừa căng thẳng vừa kích thích, vừa ham muốn vừa lo lắng.
Và cô biết chắc một điều: trò chơi chiếm hữu, sủng ngọt và thách thức giữa họ chưa bao giờ kết thúc, mà chỉ mới bước sang một cấp độ mới, nơi công việc, quyền lực và ham muốn hòa vào nhau, tạo nên một mối quan hệ vừa căng thẳng vừa hấp dẫn.