ceo quyến rũ, tôi không nhún

Chương 5: Những giới hạn bị thử thách


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm thành phố lấp lánh ánh đèn, gió nhẹ thổi qua các con phố, mang theo hương hoa sữa dịu dàng. Lâm Thiên Nhi lái xe về căn hộ sang trọng của mình, nhưng tâm trí cô vẫn dõi theo những khoảnh khắc với Yến Hạo suốt cả ngày. Mỗi lời nói, ánh mắt, cử chỉ của anh đều khiến cô vừa căng thẳng vừa tò mò, như một luồng điện tích không thể kiểm soát.

Khi cô vừa mở cửa căn hộ, điện thoại rung. Tin nhắn từ Yến Hạo:

"Tôi ở dưới. Xuống gặp tôi. Đừng nghĩ tôi sẽ bỏ qua ngày hôm nay."

Cô nhíu mày, một phần muốn bỏ qua, nhưng bản năng tò mò khiến cô không thể từ chối. Cô thay bộ váy đơn giản hơn, khoác thêm áo khoác mỏng, và bước xuống.

Anh đứng đó, dáng người vạm vỡ, ánh mắt sắc bén và đầy chiếm hữu. Không cần lời nói, chỉ cần một cái nhìn, cô đã cảm nhận được quyền lực và ham muốn lan tỏa từ anh.

“Anh ở đây làm gì?” Cô hỏi, giọng bình thản nhưng mắt lấp lánh thách thức.

“Để nhắc cô… tôi không bỏ qua bất cứ cơ hội nào,” anh đáp, giọng trầm, ánh mắt quét từ đầu đến chân cô. “Và để chứng minh rằng, tôi thích thử thách.”

Cô mỉm cười nhạt: “Tôi đã quen với những người thích khiêu khích.”

Anh tiến gần, chỉ còn cách cô một bước, tay khẽ chạm vào lưng cô, kéo cô vào một không gian vừa gần gũi vừa áp lực. “Nhưng tôi là người khác. Tôi không muốn cô chỉ nhìn tôi, tôi muốn cô… cảm nhận tôi.”

Cô rùng mình, tim đập nhanh. Nhưng thay vì giật ra, cô nhấc cằm, ánh mắt sắc bén: “Anh nghĩ tôi dễ bị khuất phục sao?”

Anh cười, một nụ cười vừa lạnh vừa quyến rũ: “Không. Và chính vì vậy, tôi muốn thử… tất cả những giới hạn của cô.”

Cú chạm tay tưởng như vô hại nhưng lại khiến cô cảm nhận được ham muốn và chiếm hữu rõ rệt. Anh nghiêng người, hơi thở anh gần như chạm vào tai cô, giọng trầm: “Tôi sẽ không dừng lại cho đến khi cô hiểu… tôi thuộc về cô, và cô cũng thuộc về tôi.”

Cô nhếch môi, ánh mắt kiêu hãnh và tràn đầy sức mạnh: “Tôi không dễ đầu hàng đâu, Yến Hạo. Nếu anh nghĩ sẽ dễ dàng… anh nhầm rồi.”

Anh tiến lại gần hơn, hạ giọng, môi gần sát cổ cô, cử chỉ vừa gợi cảm vừa chiếm hữu: “Tôi thích điều đó. Cô càng kiêu hãnh, tôi càng muốn chiếm hữu trọn vẹn.”

Cô cảm nhận nhịp tim dồn dập, cơ thể nóng lên, nhưng vẫn giữ vững ánh mắt kiêu hãnh, không để lộ sự mềm yếu. Anh nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, tay đặt trên hông, một cảm giác vừa áp lực vừa an toàn, vừa gợi cảm vừa chiếm hữu.

“Anh…” Cô khẽ thở, nhưng không rút ra. Cô hiểu rằng đây là trò chơi của họ – một cuộc chiến giữa chiếm hữu và chống đối, nơi cả hai đều vừa muốn chinh phục, vừa muốn bị chinh phục.

Anh thì thầm vào tai cô, giọng trầm và ấm: “Cô có biết không… mỗi lần cô chống đối, tôi lại muốn cô hơn?”

Cô nhắm mắt một giây, cảm nhận sự gần gũi, sự chiếm hữu, và… ham muốn từ anh. Nhưng khi mở mắt, ánh nhìn vẫn sắc bén: “Vậy thì… anh sẽ phải rất cố gắng.”

Anh mỉm cười, nụ cười đầy chiến thắng, nhưng không hề áp đảo. Ngược lại, trong ánh mắt anh, có một chút sủng ngọt, một chút trêu đùa: “Tôi sẽ không bỏ qua. Và tôi chắc chắn… cô cũng không muốn bỏ qua.”

Những phút giây tiếp theo, họ đứng trong sự gần gũi mà vẫn căng thẳng, vừa gợi cảm vừa đầy ham muốn. Anh hôn nhẹ lên cổ cô, cử chỉ vừa đam mê vừa tinh tế, cô đáp trả bằng cách khẽ ấn tay lên ngực anh – một sự thách thức, nhưng cũng là một phần chấp nhận.

Khi rút ra, anh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm: “Đêm nay chỉ là khởi đầu, Lâm Thiên Nhi. Tôi sẽ không dừng lại, và tôi biết… cô cũng sẽ không muốn tôi dừng lại.”

Cô mỉm cười nhạt, ánh mắt lấp lánh thách thức: “Vậy thì… hãy xem ai sẽ chiến thắng trong trò chơi này.”

Và dưới ánh đèn vàng dịu dàng của thành phố, cuộc chiến chinh phục, chiếm hữu và ham muốn giữa CEO nữ mạnh mẽ và tay chơi quyến rũ đã bước sang một cấp độ mới, nơi H+, sủng ngọt và căng thẳng hòa quyện, tạo nên những khoảnh khắc vừa gợi cảm vừa nghẹt thở.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×