chạm gần, cấm xa

Chương 1: Gặp Gỡ Trong Đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phạm Như đứng trước cổng câu lạc bộ đêm sang trọng, ánh đèn neon phản chiếu trên mặt đường ướt mưa. Cô cảm thấy nhịp tim mình đập mạnh hơn bình thường, không phải vì sợ hãi mà vì một cảm giác khó tả len lỏi trong từng cơn gió đêm. Đây là lần đầu tiên cô bước chân vào một nơi như thế này. Là một phóng viên điều tra, cô từng chứng kiến nhiều vụ bê bối, nhưng chưa bao giờ có một vụ nào khiến cô phải tự mình bước vào “sào huyệt” của đối tượng.

Câu lạc bộ mở cửa chầm chậm, tiếng nhạc trầm ấm lan tỏa khắp sảnh. Mùi nước hoa nồng nàn, pha lẫn hương rượu vang và thuốc lá, xâm chiếm mũi cô một cách kỳ lạ. Cô cúi xuống, chỉnh lại áo khoác, cố gắng giữ hình ảnh chuyên nghiệp. Mục tiêu của cô là tìm hiểu những bí mật đằng sau tên Lục Thiên – người đứng đầu câu lạc bộ, một người đàn ông quyền lực, quyến rũ và nổi tiếng với quá khứ bí ẩn.

Khi bước qua cánh cửa, ánh mắt cô lập tức dừng lại ở một người đàn ông đang đứng bên quầy bar, ánh sáng chiếu từ phía sau tạo nên hình bóng nửa tối nửa sáng, khiến anh trông như bước ra từ một bức tranh sống động. Mái tóc đen nhánh, gương mặt sắc sảo, đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng, nhưng sâu thẳm bên trong lại tỏa ra một sức hút kỳ lạ.

Cô biết ngay đó là Lục Thiên. Tim cô đập nhanh hơn, một cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò khiến cô bước chậm lại.

“Chào cô, tôi không nghĩ sẽ thấy một vị khách lạ ở đây,” giọng nam lạnh lùng vang lên, khiến không gian xung quanh dường như im bặt. Lục Thiên tiến tới, bước đi chậm rãi, từng bước như đo đếm mọi phản ứng của cô.

Phạm Như hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi… tôi chỉ đến tìm thông tin thôi.” Cô cố tỏ ra cứng rắn, nhưng ánh mắt cô không thể rời khỏi anh. Có điều gì đó ở anh khiến cô vừa muốn chạy trốn vừa muốn tiến lại gần.

Một nụ cười nhếch môi nhẹ của Lục Thiên làm cô giật mình. Đó không phải nụ cười thân thiện, cũng không hoàn toàn là khiêu khích, mà là một thứ cảm giác pha trộn giữa cả hai. Anh đặt tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía cô, tạo khoảng cách vừa đủ gần để cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

“Cô biết không,” anh nói, giọng trầm nhưng quyến rũ đến mức Phạm Như không thể nghe rõ hết từng từ, “có những điều, càng muốn tìm hiểu, càng dễ nguy hiểm.”

Một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng cô. Cô biết mình đang đứng trước một thử thách: giữ khoảng cách để không rơi vào bẫy hay để bản thân bị cuốn vào thứ nguy hiểm mà anh mang theo. Nhưng đồng thời, trái tim cô lại muốn lắng nghe, muốn tiến lại gần hơn.

Chưa kịp nói thêm, Lục Thiên đã bước về phía cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy sức hút. Anh chìa tay ra, giọng nghiêm nghị: “Theo tôi, nếu muốn sống sót qua đêm nay, cô cần hợp tác.”

“Hợp tác…?” Phạm Như ngẩn người, nhưng bản năng sinh tồn chiếm ưu thế. Cô hiểu rằng từ chối là một lựa chọn nguy hiểm.

Anh hạ giọng, gần đến mức cô có thể cảm nhận hơi thở của anh: “Đừng sợ. Nhưng hãy nghe lời tôi, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.”

Khoảnh khắc đó, Phạm Như cảm nhận được sự ấm áp pha lẫn sức mạnh từ cơ thể anh. Một cảm giác vừa an toàn vừa kích thích lan tỏa khắp cơ thể cô, khiến cô không thể rút lui.

“Được… tôi sẽ hợp tác,” cô thốt ra, giọng run nhẹ nhưng cố tỏ ra cứng rắn.

Lục Thiên gật đầu, nụ cười thoáng qua trên môi anh, ánh mắt vẫn giữ nguyên nét bí ẩn khiến cô vừa muốn hỏi thêm, vừa không dám nhìn quá lâu. Anh chìa tay, dẫn cô vào phía trong, nơi tiếng nhạc, ánh sáng và nguy hiểm hòa trộn thành một thứ cảm giác không thể diễn tả.

Bên trong câu lạc bộ, Phạm Như nhìn xung quanh, thấy những nhân vật trong bóng tối, những gương mặt lạ lẫm nhưng đầy quyền lực. Cô hiểu rằng từ lúc này, mọi bước đi của mình đều phải cân nhắc. Nhưng đồng thời, một phần cô lại muốn khám phá, muốn thấy tận mắt sự thật về người đàn ông đứng trước mặt cô – Lục Thiên, người vừa lạnh lùng vừa quyến rũ, như thể vừa là thử thách vừa là cơn nghiện cô không thể từ chối.

Đêm đó, Phạm Như nhận ra rằng, mọi thứ cô từng tin tưởng về sự an toàn, về ranh giới, về lý trí… đều đang bị thử thách. Và cô, chỉ mới bước chân vào câu lạc bộ, đã bước vào một thế giới mà mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều ẩn chứa sự nguy hiểm và gợi cảm không thể cưỡng lại.

Cô không biết rằng, chính khoảnh khắc này, chính ánh mắt đó của Lục Thiên, sẽ là thứ kéo cô vào một mối quan hệ mà không có lối thoát…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×