Cánh cửa câu lạc bộ đóng lại phía sau Phạm Như, để lại một không gian nặng nề ánh sáng mờ, tiếng nhạc trầm pha lẫn tiếng thì thầm của những bóng người trong đêm. Cô biết, nếu lơ là chỉ một giây, bản thân có thể rơi vào tình huống nguy hiểm. Nhưng khi nhìn Lục Thiên, tim cô lại đập dồn dập. Anh đứng ngay trước cô, cao ráo, cơ thể tỏa ra thứ áp lực khiến cô muốn lùi lại, nhưng đồng thời không thể rời mắt.
“Cô nghĩ cô có thể tự do đi lại ở đây mà không gặp rắc rối sao?” Lục Thiên hỏi, giọng trầm, lạnh lùng nhưng mang theo sức hút không thể chối từ.
Phạm Như hít một hơi sâu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. “Tôi… tôi chỉ muốn điều tra một số thông tin. Tôi không gây hại ai.”
Anh bước tới gần, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài tấc. Cô cảm nhận hơi thở anh phả vào mặt, ấm, sâu, vừa khiến cô rùng mình vừa khiến trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Thông tin?” Anh nhếch môi, ánh mắt lấp lánh nửa bí ẩn, nửa thách thức. “Ở đây, mọi thông tin đều đi kèm rủi ro. Cô biết điều đó, đúng không?”
Phạm Như cắn môi, nhịp tim tăng dần. Cô biết mình đang đứng trước một lựa chọn: tiếp tục bước vào nguy hiểm hay rút lui ngay lập tức. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt anh, cô cảm thấy một thứ gì đó mạnh mẽ lôi kéo cô ở lại.
Lục Thiên đặt tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía cô, vừa đủ gần để cô nhận ra sự săn chắc của cơ thể anh. “Cô muốn ra ngoài an toàn? Hãy đi theo tôi. Mọi thứ tôi bảo, cô phải làm theo.”
Cô nhíu mày, một phần muốn chống lại, một phần lại bị sức hút của anh cuốn đi. “V… vậy tôi sẽ nghe,” cô nói, giọng run nhưng cố cứng rắn.
Anh gật đầu, nhưng nụ cười thoáng qua trên môi khiến cô giật mình. Nụ cười không thân thiện, cũng không hoàn toàn khiêu khích, mà là một thứ cảm giác pha trộn giữa quyền lực và cám dỗ. Anh đưa tay ra, cô hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn đặt tay vào bàn tay anh, cảm nhận sự ấm áp và chắc chắn.
Bước chân họ đi sâu vào câu lạc bộ, âm thanh nhạc mạnh hơn, ánh sáng nhấp nháy xen kẽ bóng người, tạo nên một không gian vừa mê hoặc vừa nguy hiểm. Lục Thiên dẫn cô tới một phòng riêng ở tầng trên, nơi ánh sáng mờ, không gian tách biệt với sảnh chính.
“Khi ở đây, cô không được làm gì theo ý mình,” anh cảnh báo, giọng nghiêm nghị nhưng có chút trêu chọc. “Mọi bước đi, mọi lời nói, đều phải tuân theo tôi. Hiểu chứ?”
Phạm Như gật đầu, tim đập mạnh. Cô nhận ra, đây không chỉ là sự hợp tác đơn thuần, mà là một thử thách về cả lý trí lẫn cảm xúc. Khoảng cách giữa họ quá gần, ánh mắt anh luôn khiến cô đỏ mặt, từng cử chỉ nhỏ đều chứa sức hút không thể chối từ.
Anh tiến lại gần hơn, hơi thở phả vào gáy cô khi anh hướng dẫn cách di chuyển qua căn phòng tối. Một làn rung cảm bất ngờ lan tỏa trong cơ thể cô, khiến cô muốn lùi lại nhưng không thể. Hơi ấm từ cơ thể anh và sức mạnh áp đảo khiến cô vừa e dè vừa tò mò.
“Cô cảm thấy thế nào?” Anh thì thầm, gần đến mức cô có thể nghe rõ nhịp tim anh.
Phạm Như lắp bắp, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi… tôi ổn.” Nhưng cô biết, âm thanh run rẩy của giọng nói mình phản bội hoàn toàn cảm giác bên trong.
Lục Thiên nhếch môi, không nói thêm gì, chỉ đặt tay lên vai cô, hướng dẫn cô đi từng bước một qua phòng. Khoảnh khắc đó, khoảng cách giữa hai người gần như biến mất, ánh mắt anh xuyên thấu, khiến cô cảm nhận được sức hút mạnh mẽ và nguy hiểm, vừa hấp dẫn vừa cấm đoán.
Khi cuối cùng họ đứng trước cánh cửa dẫn ra ban công, Lục Thiên dừng lại, ánh mắt nghiêm nghị nhưng ánh lên vẻ gì đó khó tả. “Ở đây, cô an toàn, nhưng đừng quên: mỗi bước đi trong thế giới này đều có giá.”
Phạm Như hít sâu, cảm giác tim đập mạnh hơn bao giờ hết. Cô biết mình vừa bước vào một mối quan hệ mà không thể thoát ra dễ dàng. Nhưng đồng thời, trái tim cô không thể ngừng rung lên vì sự hấp dẫn của người đàn ông trước mặt – Lục Thiên, lạnh lùng, bí ẩn, nhưng đầy sức hút, như một cơn nghiện cô chưa thể kháng cự.
Đêm đó, khi đứng cạnh anh trên ban công nhìn ra ánh đèn thành phố, cô nhận ra rằng mọi quyết định của mình từ giờ sẽ phải cân nhắc giữa nguy hiểm và ham muốn, và thứ cảm giác vừa sợ hãi vừa khao khát này chỉ mới bắt đầu…