chạm gần, cấm xa

Chương 5: Thử Thách Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phạm Như ngồi trong chiếc xe đen sang trọng, tay bám nhẹ vào thành ghế, mắt dõi ra ngoài cửa sổ mưa. Nhịp tim cô vẫn không ổn định, cảm giác vừa sợ vừa khao khát vẫn len lỏi trong từng hơi thở. Ngồi bên cạnh, Lục Thiên lái xe, dáng vẻ lạnh lùng nhưng quyền lực khiến cô không dám nhìn trực diện.

“Đêm nay sẽ không dễ dàng,” anh thốt lên, giọng trầm, mang theo sự áp đảo. “Cô cần bình tĩnh và tin tưởng tôi.”

Phạm Như gật đầu, dù trong lòng băn khoăn. Cô biết rằng mọi bước đi trong thế giới này đều nguy hiểm, nhưng cô không thể rời mắt khỏi anh – người đàn ông vừa là bảo vệ vừa là cơn cám dỗ mạnh mẽ. Hơi thở anh phả nhẹ vào tai cô, khiến cô rùng mình, cảm nhận từng rung động từ cơ thể anh truyền sang.

Khi xe dừng trước một bữa tiệc VIP tại sảnh trung tâm thành phố, anh mở cửa cho cô, kéo cô sát vào người để tránh bị chú ý. Khoảnh khắc gần nhau, Phạm Như cảm nhận cơ thể anh áp vào lưng mình, hơi thở anh ấm và đầy quyền lực. Một rung cảm lạ chạy dọc sống lưng cô, vừa e dè vừa kích thích.

“Nhớ, không được phản ứng thái quá,” anh nhắc nhở, ánh mắt sắc lạnh. “Bất cứ cử chỉ nào cũng có thể gây ra hậu quả.”

Cô gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác gần anh làm cô khó thở. Mỗi bước đi của anh dẫn dắt cô, vừa bảo vệ vừa khiến cô xao động. Cô biết, đây là thử thách đầu tiên của cô, nơi lý trí và cảm xúc đều bị thử thách.

Bên trong bữa tiệc, ánh sáng lấp lánh, những tiếng cười và tiếng ly vang lên rộn rã. Nhưng Phạm Như không còn để tâm đến xung quanh; ánh mắt cô liên tục dõi theo Lục Thiên. Anh vừa điềm tĩnh vừa quyền lực, khiến mọi người phải tránh đường. Khoảng cách giữa họ chỉ vài bước, nhưng cô cảm nhận sức hút mạnh mẽ, vừa cấm đoán vừa quyến rũ.

Một bóng người tiến tới gần, ánh mắt dò xét và đầy mưu tính. Lục Thiên lập tức khẽ nghiêng người, kéo cô vào một góc tối, hơi thở anh phả vào gáy cô. Cô rùng mình, cảm giác vừa sợ vừa hưng phấn dâng lên.

“Đừng sợ, tôi ở đây,” anh thầm thì, hơi ấm cơ thể lan truyền qua từng sợi da. Phạm Như biết, đây là khoảnh khắc vừa an toàn vừa nguy hiểm, khiến cô không thể rút lui.

Kẻ đối diện nhíu mày, nhưng khi ánh mắt anh quét qua, người đó lập tức lùi lại, nhận ra quyền lực áp đảo từ Lục Thiên. Cô nhận ra rằng mọi cử chỉ của anh đều vừa bảo vệ vừa là lời cảnh báo, và cảm giác gần gũi này khiến tim cô rối loạn.

Khi bữa tiệc kết thúc, anh dẫn cô ra phòng riêng của mình trong tòa nhà. Ánh sáng mờ, không gian tách biệt hoàn toàn, khoảng cách giữa họ gần đến mức cô có thể nghe rõ nhịp tim và hơi thở anh. Anh kéo ghế cho cô ngồi, rồi đứng phía trước, ánh mắt sâu hun hút.

“Ở đây, cô an toàn, nhưng cũng đừng quên, mọi thứ đều có giá,” anh nói, giọng trầm, vừa nghiêm nghị vừa đầy sức hút. Cô cảm nhận được sự cấm đoán và gợi cảm lan tỏa, trái tim loạn nhịp nhưng vẫn khao khát.

Khoảnh khắc yên lặng, anh tiến lại gần, hơi nghiêng người, ánh mắt nhấn mạnh sự quyền lực. Phạm Như rùng mình, cảm nhận từng rung động từ cơ thể anh. Hơi thở anh gần đến mức cô tưởng chừng sẽ ngạt thở. Một rung cảm vừa e dè vừa khao khát lan khắp cơ thể, khiến cô nhận ra rằng mọi cử chỉ gần gũi với Lục Thiên đều là thử thách.

Anh khẽ chạm vào tay cô, hướng dẫn cách di chuyển trong phòng, mỗi cử chỉ đều khiến tim cô loạn nhịp. Cô nhận ra, từ giây phút này, mọi quyết định đều gắn liền với cảm xúc và sức hút không thể chối từ của anh, người đàn ông vừa lạnh lùng vừa gợi cảm, kéo cô sâu vào mối quan hệ vừa nguy hiểm vừa mê hoặc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×