Cơn mưa vẫn rơi đều trên thành phố, tạo nên những dòng ánh sáng phản chiếu lấp lánh trên mặt đường. Phạm Như đứng bên cửa sổ văn phòng của Lục Thiên, mắt dõi theo ánh đèn neon xa xa, nhưng tâm trí cô không tập trung vào cảnh vật. Những giây phút bên anh ở câu lạc bộ đêm vẫn ám ảnh, nhịp tim vẫn chưa bình thường trở lại.
“Cô ổn không?” giọng anh vang lên phía sau, ấm áp nhưng sắc lạnh, khiến cô giật mình. Cô quay lại, thấy Lục Thiên đứng đó, bộ vest đen ôm sát cơ thể, ánh mắt sâu hun hút nhưng vẫn đầy quyền lực.
“Vâng… tôi… tôi ổn,” cô trả lời, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng tiếng tim đập rộn ràng không thể che giấu.
Anh tiến lại gần, chỉ cách cô một bước, hơi thở phả vào gáy khiến cô rùng mình. “Cô biết không,” anh nói, giọng trầm nhưng đầy sức hút, “nguy hiểm vẫn chưa qua. Một số người đang để mắt tới cô, và họ sẽ không từ bỏ dễ dàng.”
Cô nuốt nước bọt, cảm giác sợ hãi lẫn tò mò trộn lẫn. Cô nhận ra rằng từ khi bước chân vào thế giới của anh, mọi khoảnh khắc gần gũi đều vừa nguy hiểm vừa hấp dẫn.
Anh đặt tay lên bàn cạnh cô, hơi nghiêng người, ánh mắt lướt nhìn cô đầy sắc bén. Khoảnh khắc đó, khoảng cách giữa họ gần đến mức Phạm Như có thể cảm nhận từng nhịp thở và hơi ấm cơ thể anh. Một cảm giác vừa e dè vừa khao khát chạy dọc sống lưng cô, khiến cô không thể rút lui ngay cả khi lý trí bảo cô nên làm vậy.
“Chúng ta cần di chuyển,” Lục Thiên nói, giọng nghiêm nghị. “Tôi sẽ dẫn cô đến một nơi an toàn hơn để làm việc và tìm hiểu sự thật.”
Trên đường đi, anh luôn giữ khoảng cách gần cô, tay đặt nhẹ vào lưng cô để dẫn đường. Phạm Như cảm nhận được sự chắc chắn, ấm áp và đầy quyền lực từ anh. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt đều như một lời cảnh báo: vừa bảo vệ cô, vừa kích thích cảm giác khó tả trong lòng cô.
Khi vào một phòng riêng, ánh sáng mờ, không gian tách biệt với văn phòng chính, Lục Thiên mới thở dài. Anh kéo ghế cho cô ngồi, rồi đứng phía trước, ánh mắt quan sát từng cử động của cô. “Ở đây, cô an toàn… ít nhất là tạm thời. Nhưng cô phải hiểu, không ai có thể bảo đảm tuyệt đối trong thế giới này,” anh nói, giọng nghiêm túc nhưng vẫn ẩn chứa sức hút khiến cô đỏ mặt.
Phạm Như nhìn anh, nhận ra rằng bản thân không thể phủ nhận cảm giác vừa sợ vừa bị hấp dẫn. Hơi thở anh phả gần mặt cô, ánh mắt anh chiếu thẳng, khiến tim cô đập loạn nhịp. Một rung cảm lạ chạy dọc sống lưng cô, vừa e dè vừa khao khát.
“Cô… cô có thể dừng một chút không?” cô thốt lên, cố gắng giấu đi cảm giác bất ngờ đang trào dâng.
Anh nhếch môi, cử chỉ nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực: “Không, tôi không thể. Chúng ta phải làm việc cùng nhau, và tôi cần cô tập trung. Nhưng tôi sẽ giúp cô an toàn, nếu cô biết nghe lời tôi.”
Khoảnh khắc đó, Phạm Như cảm nhận sự áp đảo từ cơ thể và ánh mắt anh. Mỗi cử chỉ của Lục Thiên vừa là bảo vệ, vừa là cám dỗ, khiến cô vừa muốn rút lui vừa không thể rời mắt.
Đột nhiên, điện thoại của cô rung lên. Một tin nhắn không rõ người gửi, nội dung vỏn vẹn: “Cô không nên tin anh ta. Cô sẽ gặp nguy hiểm.”
Cô nhìn anh, đôi mắt chất chứa câu hỏi. Lục Thiên khẽ nhíu mày, ánh mắt nghiêm trọng. “Họ đã phát hiện cô,” anh thở dài. “Chúng ta không còn thời gian để chần chừ. Cô phải theo tôi ra ngoài ngay lập tức.”
Anh bước tới, đặt tay lên lưng cô, kéo sát người để dẫn ra cửa sau. Phạm Như cảm nhận hơi thở anh phả vào gáy, sự gần gũi vừa an toàn vừa kích thích. Cô biết, khoảnh khắc này vừa là sự bảo vệ sinh tử, vừa là một thử thách về cảm xúc.
Bên ngoài trời mưa, anh đưa cô ra chiếc ô, kéo cô sát vào người. Hơi thở anh phả vào tai cô, giọng trầm ấm: “Cô hiểu chưa? Nếu muốn sống sót, cô phải tin tôi… và không rời khỏi tôi một bước.”
Phạm Như cảm nhận tim mình loạn nhịp, vừa sợ vừa khao khát. Cô biết rằng, từ giây phút này, mọi quyết định đều gắn liền với nguy hiểm và sức hút từ Lục Thiên, người đàn ông vừa lạnh lùng vừa gợi cảm, và thế giới của anh sẽ kéo cô vào những tình huống mà lý trí không còn tác dụng.
Đêm ấy, đứng dưới mưa cùng anh, cô nhận ra rằng mọi thứ vừa an toàn vừa cấm đoán – và cảm giác này sẽ còn kéo dài, lôi cuốn cô sâu hơn vào mối quan hệ nguy hiểm nhưng đầy mê hoặc…