Không khí trong căn phòng VIP tầng năm của bệnh viện tư nhân như đặc quánh lại, mang theo mùi thuốc khử trùng lẫn với chút hương bưởi thoang thoảng từ lọ tinh dầu đặt trên tủ đầu giường. Đó là mùi hương Minh không quen thuộc, cũng là thứ mùi tạo nên rào cản vô hình giữa cậu và người đang nằm bất động trên chiếc giường trắng.
Minh khẽ khàng đóng cánh cửa lại, âm thanh “cạch” nhỏ xíu vang lên trong sự tĩnh lặng, như một lời kết án. Cậu vừa kết thúc khóa học hè ở thành phố khác và dự định tận hưởng nốt những ngày cuối cùng trước khi nhập học đại học. Nhưng giờ đây, kỳ nghỉ đã bị thu hẹp lại bằng Bản Án Chăm Sóc Đêm Trắng này.
Mẹ cậu đã gọi điện với giọng run rẩy, nói rằng Dì Hạ—người dì ruột trẻ hơn mẹ cậu hai tuổi, người phụ nữ kiêu kỳ, thành đạt, và luôn giữ khoảng cách—đã bị một cơn đột quỵ nhỏ do áp lực công việc. Bệnh viện cần người nhà trực liên tục, và Minh, người duy nhất rảnh rỗi và đủ sức khỏe, bị đẩy vào vị trí này.
Minh tiến lại gần, cố gắng giữ nhịp thở đều đặn. Dì Hạ đang ngủ. Mái tóc đen nhánh của dì trải dài trên gối trắng, che khuất một phần khuôn mặt. Dù bị bệnh, sự kiêu hãnh và nét đẹp sắc sảo vẫn không hề biến mất. Làn da trắng sứ, gò má cao, và đôi môi thường ngày đỏ mọng giờ đây nhợt nhạt, mỏng manh.
Minh chưa bao giờ gần Dì Hạ đến vậy. Trong trí nhớ của cậu, Dì Hạ luôn là một bức tượng đài hoàn hảo: đi xe sang, mặc đồ hiệu, nói chuyện bằng giọng lạnh lùng nhưng cuốn hút, luôn bận rộn với các cuộc họp và dự án lớn. Dì là biểu tượng của sự độc lập và thành công mà cậu vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi.
Bây giờ, tất cả vẻ ngoài cứng rắn đó đều tan biến. Dì Hạ trước mặt cậu là một người bệnh yếu ớt, cần sự giúp đỡ từ một đứa cháu mà dì hiếm khi trò chuyện. Sự gần gũi này là sự cưỡng ép, bất đắc dĩ, và đáng sợ.
Minh ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ, mệt mỏi và khó chịu. Nhiệm vụ của cậu không chỉ là trông chừng mà còn là giúp dì vệ sinh cá nhân, trở mình, cho ăn — những việc làm hoàn toàn đi ngược lại với ranh giới tôn ti trật tự và sự xa cách mà họ đã duy trì suốt hai mươi năm.
Cậu nhắm mắt lại. “Cô ấy là dì của mày, Minh. Chỉ là chăm sóc người thân thôi.” Cậu cố gắng lặp lại câu thần chú đó trong đầu để xua đi cảm giác tội lỗi mơ hồ đang trỗi dậy. Tội lỗi vì cậu đang cảm thấy bị xâm phạm không gian riêng, và hơn cả, tội lỗi vì cậu đã vô tình nhìn thấy những đường nét cơ thể ẩn dưới lớp áo bệnh viện quá rộng rãi của dì.
Khi chuông báo thức nhỏ trên điện thoại cậu vang lên lúc nửa đêm, Minh giật mình. Đã đến lúc phải giúp Dì Hạ xoay người để tránh loét.
Cậu đứng dậy, tim đập nhanh hơn bình thường. Cậu thở hắt ra, đưa tay chạm vào vai Dì Hạ một cách dè dặt. Làn da ấm, mềm mại dưới lớp áo mỏng manh truyền đến cảm giác chân thật, khác hẳn sự lạnh lùng thường thấy của dì.
"Dì Hạ," cậu khẽ gọi. "Đến lúc xoay người rồi ạ."
Dì Hạ khẽ rên rỉ, từ từ mở mắt. Đôi mắt sắc bén thường ngày giờ đây mờ đi vì mệt mỏi và đau đớn. Dì cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười đó chỉ khiến Minh cảm thấy xót xa.
"Cảm ơn cháu, Minh," giọng dì yếu ớt, khản đặc.
Quá trình xoay người diễn ra khó khăn và lúng túng. Minh phải dùng lực nâng đỡ, thân thể cậu cúi sát xuống, gần như ôm trọn dì vào lòng. Hơi thở nóng ấm của Dì Hạ phả nhẹ vào cổ cậu, khiến Minh cứng đờ cả người. Khoảnh khắc đó kéo dài chỉ vài giây, nhưng đối với Minh, nó như một đoạn phim quay chậm bị kéo dài vô tận. Mùi hương bưởi thoảng qua, hòa lẫn với mùi mồ hôi nhẹ và một chút mùi cơ thể rất riêng của dì.
Sự tiếp xúc không chủ đích, sự bất lực của dì, và sự chịu đựng của cậu tạo thành một trường năng lượng căng thẳng. Khi Minh buông tay, cậu rút lui nhanh chóng, cảm thấy mặt mình nóng ran.
"Dì ngủ tiếp đi ạ," Minh nói lắp bắp, quay lưng lại ngay lập tức. Cậu vội vã đi lấy nước và khăn sạch, cố gắng tạo ra khoảng cách an toàn.
Minh biết, đêm đầu tiên này mới chỉ là sự bắt đầu của chuỗi ngày dài gần gũi cấm kỵ mà lý trí cậu đang cố gắng tuyệt vọng để kiểm soát. Bên cạnh người dì đang ngủ say, Minh ngồi vào ghế, đưa tay lên cổ, nơi vẫn còn vương vấn hơi ấm bất chợt kia. Cậu cảm thấy vừa lo sợ, vừa khó hiểu về chính những rung động nhỏ bé, tội lỗi đang bắt đầu nảy mầm trong lòng mình. Bản án này, hóa ra, còn khó khăn hơn cậu tưởng rất nhiều.