Sau khoảnh khắc lúng túng trong đêm, căn phòng dường như trở nên nhỏ hẹp hơn, bức tường vô hình ngăn cách giữa hai người đã bị phá vỡ một cách thô bạo. Minh không thể ngủ được. Cậu ngồi bó gối trên ghế sofa, cố gắng tập trung vào ánh đèn đường mờ ảo hắt vào từ cửa sổ kính, nhưng tâm trí cậu cứ quay về với cảm giác khi da thịt chạm nhau.
Sáng hôm sau, Dì Hạ tỉnh dậy muộn hơn bình thường. Khi Minh mang khay đồ ăn sáng vào—cháo yến mạch nhạt nhẽo và nước ép lựu—Dì Hạ đã tựa lưng vào gối, đôi mắt tuy vẫn mệt mỏi nhưng đã có thần hơn.
"Cảm ơn cháu, Minh," Dì Hạ nói, giọng đã bớt khản.
Minh chỉ gật đầu, đặt khay lên bàn. Việc cho Dì Hạ ăn là một thử thách mới. Cậu phải xúc từng thìa nhỏ, cúi sát người. Mỗi lần Dì Hạ hé môi nhận thức ăn, Minh lại cảm thấy quá gần. Hơi thở nhẹ nhàng của dì phả vào tay cậu, vào không gian giữa họ. Minh cố gắng không nhìn vào khuôn miệng dì, thay vào đó tập trung vào chiếc muỗng bạc lấp lánh.
"Cháu trông có vẻ không quen làm việc này," Dì Hạ khẽ cười, nụ cười đó thoáng qua như một cơn gió, nhưng mang theo sự trêu chọc nhẹ nhàng, khiến Minh giật mình.
"Cháu… cháu chưa từng chăm sóc người bệnh trước đây," Minh lắp bắp, cảm thấy khó chịu vì bị đọc vị. "Cháu sẽ làm tốt hơn."
"Không sao," Dì Hạ dịu dàng nói. "Làm phiền cháu rồi."
Đó là lần đầu tiên Minh nghe Dì Hạ nói lời "làm phiền" với một tông giọng chân thành đến vậy. Nó xoa dịu sự khó chịu của Minh, nhưng đồng thời lại tạo ra một mối liên kết không mong muốn. Sự yếu đuối và sự phụ thuộc của Dì Hạ đã làm tan chảy lớp băng kiêu kỳ bao bọc quanh người dì, phơi bày một khía cạnh mềm yếu, khiến Minh cảm thấy mình có một trách nhiệm đặc biệt, một đặc quyền không nên có.
Buổi chiều, y tá đến giúp Dì Hạ thay băng và làm vệ sinh. Minh cố gắng đi ra ngoài hành lang, nhưng Dì Hạ gọi cậu lại.
"Minh, cháu ở đây đi. Đôi khi dì cần cháu giúp họ nâng đỡ."
Minh không thể từ chối. Cậu đứng ở góc phòng, nhưng tầm nhìn của cậu không thể tránh khỏi cảnh tượng đó. Căn phòng bệnh vốn đã mang tính riêng tư, giờ đây lại càng trần trụi. Dù mọi việc đều được thực hiện chuyên nghiệp, nhưng việc chứng kiến người dì luôn hoàn hảo của mình phải nằm đó, phó mặc cơ thể cho người khác, khiến Minh cảm thấy một sự giằng xé dữ dội. Cậu vừa muốn che đi cho Dì Hạ, vừa không thể rời mắt khỏi những đường nét cơ thể ẩn hiện dưới lớp vải mỏng khi y tá giúp dì xoay người.
Đó là một sự xâm phạm bằng thị giác không mong muốn. Cảm giác tội lỗi như một lưỡi dao sắc bén cứa vào lý trí cậu.
Khi y tá rời đi, sự im lặng trở lại, nhưng không khí đã thay đổi. Nó trở nên nóng bức và nghẹt thở hơn.
Dì Hạ thở dài một hơi, nhắm mắt lại. "Cảm ơn cháu, Minh. Chắc là khó coi lắm."
"Không đâu ạ," Minh vội vàng phản đối, giọng cậu hơi cao hơn mức bình thường. "Mọi người đều phải trải qua điều đó khi bị bệnh."
Dì Hạ mở mắt, nhìn thẳng vào Minh. Ánh mắt dì trong veo, không có sự phán xét hay xa cách như trước. Đó là một cái nhìn mang tính thăm dò và thấu hiểu sâu sắc.
"Minh," Dì Hạ gọi tên cậu. "Cháu có thể giúp dì lấy lọ tinh dầu trên tủ không? Dì không với tới."
Minh tiến lại. Lọ tinh dầu bưởi nằm ngay cạnh chiếc đồng hồ báo thức và một cuốn sổ bìa da màu đỏ. Khi Minh cầm lọ tinh dầu, ngón tay cậu vô tình chạm vào cuốn sổ. Nó lạnh, mịn, và có một chiếc khóa nhỏ.
"Cảm ơn cháu," Dì Hạ đưa tay ra nhận.
Tay của Dì Hạ, tuy yếu ớt, vẫn thon dài và đẹp. Khi hai bàn tay chạm nhẹ, Minh cảm thấy một dòng điện nhỏ chạy qua. Cậu vội vàng rút tay lại.
"Cháu có thể bật một chút nhạc nhẹ không?" Dì Hạ hỏi, nhắm mắt lại. "Dì muốn nghỉ ngơi."
Minh làm theo. Tiếng nhạc không lời du dương vang lên, nhưng nó không xoa dịu được sự căng thẳng. Nó chỉ làm cho không gian riêng tư giữa họ trở nên tĩnh mịch và dễ bị tổn thương hơn.
Minh trở lại ghế, nhưng lần này, cậu không thể ngồi yên. Cậu đi lại nhẹ nhàng, ngắm nhìn Dì Hạ đang ngủ. Cậu chợt nhận ra, Dì Hạ không chỉ là một người thân, mà còn là một sinh vật sống động, hấp dẫn đang yếu đuối.
Cậu bắt đầu chú ý đến những chi tiết nhỏ: nhịp thở đều đặn, một sợi tóc rớt xuống gò má, cách bàn tay dì đặt hờ lên ngực. Mọi sự quan sát đều đi ngược lại với lời thề giữ khoảng cách của lý trí.
Minh nhìn ra ngoài cửa sổ. Đèn neon của thành phố đã bắt đầu bật sáng. Cậu biết, một đêm nữa lại đến, và với nó là sự gần gũi cưỡng ép mới, những cuộc chạm trán vô tình, và cảm giác tội lỗi lẫn lộn với sự khao khát tìm hiểu về người phụ nữ bí ẩn đang nằm cách cậu chỉ vài bước chân. Căn phòng bệnh lạnh lẽo này, với hơi thở ấm áp của Dì Hạ, đang trở thành một chiếc lồng tâm lý giam giữ cả hai.