Ngày thứ tư bắt đầu với một sự thay đổi rõ rệt trong bầu không khí. Dì Hạ đã khá hơn nhiều, nhưng sự gần gũi tinh thần giữa dì và Minh lại mang theo một tính bí mật và sự lén lút mới. Mỗi cái chạm tay, mỗi ánh mắt trao nhau đều mang ý nghĩa gấp đôi, như thể họ đang chia sẻ một tội lỗi ngọt ngào.
Minh cảm thấy tự tin hơn, cậu di chuyển trong phòng bệnh với thái độ của một người chủ nhân bảo vệ lãnh thổ, chứ không phải một người cháu bị ép buộc.
Đang giữa buổi sáng, khi Minh đang cẩn thận giúp Dì Hạ chải tóc, cánh cửa phòng bệnh bất ngờ mở ra.
"Minh! Mẹ bảo con phải về nghỉ ngơi ngay lập tức chứ!"
Mẹ của Minh (Chị gái ruột của Dì Hạ), bước vào phòng với khuôn mặt cau có. Bà mang theo một túi lớn thức ăn bổ dưỡng và một luồng khí trách móc quen thuộc. Sự xuất hiện của bà như một luồng gió lạnh thô bạo thổi bay mọi sự ấm áp và riêng tư trong căn phòng.
Mẹ Minh, tên là Hương, là người phụ nữ thực tế và nghiêm khắc, luôn giữ ranh giới và chuẩn mực gia đình. Bà không hề biết về bí mật của Dì Hạ, và càng không biết về những rung động tội lỗi của con trai mình.
"Con làm gì ở đây? Dượng Phong đã cử y tá riêng rồi cơ mà? Con nên về nhà lo học hành đi!" Mẹ Minh chất vấn, giọng bà vang lên trong căn phòng tĩnh mịch.
Minh cảm thấy bực bội vì sự can thiệp này, nhưng cậu cố gắng giữ bình tĩnh. "Con muốn ở lại thêm một chút, mẹ. Dì Hạ cần người quen ở bên."
Minh lùi lại khỏi giường, tự động lấy lại khoảng cách an toàn giữa hai dì cháu. Dì Hạ, ngay lập tức, cũng thu mình lại. Khuôn mặt dì trở nên kiềm chế và lạnh lùng như lớp vỏ bọc ban đầu.
Mẹ Minh đặt túi đồ xuống, và ánh mắt bà quét qua căn phòng, dừng lại ở chiếc giường gấp gần giường bệnh.
"Con ngủ ở đây suốt sao?" Bà hỏi, giọng đầy hoài nghi. "Sao không về nhà? Bệnh viện là nơi không sạch sẽ, lây bệnh thì sao?"
Bà không chỉ trách móc Minh, mà còn nhìn Dì Hạ với một ánh mắt ngụ ý: Em đã quá nuông chiều nó.
"Em không sao đâu, chị Hương," Dì Hạ nói, giọng nói yếu ớt nhưng có chút kiên quyết. "Em muốn có Minh ở đây. Thằng bé chu đáo hơn bất kỳ ai."
Lời bênh vực của Dì Hạ khiến Minh cảm thấy ấm áp, nhưng lại càng khiến Mẹ Minh thêm nghi ngờ.
Mẹ Minh tiến lại gần, cầm tay Dì Hạ. "Em nghỉ ngơi đi. Chị thấy em đã đỡ hơn nhiều. Nhưng Minh cần phải đi. Em cần một môi trường yên tĩnh tuyệt đối."
Rồi bà quay sang Minh, ánh mắt sắc như dao. "Con nhìn dì con đi, Minh. Dì con cần nghỉ ngơi, chứ không phải cần con làm phiền. Con về ngay cho mẹ. Ngày mai mẹ sẽ quay lại."
Minh biết cãi lại lúc này là vô ích. Cậu cảm thấy phẫn nộ vì Mẹ Minh đã xâm phạm sự thân mật riêng tư của cậu và Dì Hạ.
Khi Minh thu dọn đồ đạc một lần nữa, ánh mắt Mẹ Minh vô tình nhìn thấy chiếc áo khoác của Minh đang treo trên móc. Đó là chiếc áo mà Minh đã dùng để đắp cho Dì Hạ đêm sốt.
"Cái áo khoác của con sao lại ở đây? Đồ đạc của con chất đống ở đây bao lâu rồi?" Mẹ Minh hỏi, tông giọng bà bắt đầu chứa đựng sự nghi ngờ nặng nề.
Minh và Dì Hạ trao nhau một ánh mắt hoảng hốt và cảnh báo. Đó là một sự liên kết bí mật, một sự đồng lõa nhanh chóng được thiết lập.
"À... con vứt đại ở đó lúc nãy thôi ạ," Minh nói dối một cách vụng về.
"Lúc nãy? Con vừa mới đến đây mà?" Mẹ Minh nhíu mày.
Dì Hạ nhanh chóng can thiệp. "Minh có giúp dì một chút việc ban sáng, chị. Thằng bé vừa thay đồ ở đây. Chị đừng trách nó."
Mặc dù lời giải thích của Dì Hạ không thuyết phục, nhưng nó đã đủ để chuyển hướng sự chú ý của Mẹ Minh. Tuy nhiên, Mẹ Minh đã bắt đầu nhận ra sự gần gũi quá mức và sự lúng túng kỳ lạ giữa hai dì cháu.
"Thôi được," Mẹ Minh thở dài, nhưng ánh mắt bà vẫn đầy giám sát. "Minh, con về đi. Mẹ sẽ nói chuyện với dì con sau."
Minh ra khỏi phòng, nhưng thay vì về nhà, cậu lại đi thẳng đến sảnh chờ. Ánh mắt giám sát của Mẹ Minh và sự phản đối của gia đình đã không dập tắt được cảm xúc của cậu, mà ngược lại, nó củng cố thêm ý chí muốn ở lại và bảo vệ Dì Hạ của cậu. Cậu cảm thấy như một người hùng bí mật, người đang bảo vệ người phụ nữ mình yêu khỏi sự phán xét của thế giới, bao gồm cả gia đình.
Minh quyết định sẽ không rời khỏi bệnh viện. Cậu sẽ ở lại, lén lút quan sát, và tìm cách đối đầu với K. để bảo vệ bí mật của Dì Hạ. Sự cám dỗ đã chuyển từ bên trong ra bên ngoài: cám dỗ của việc can thiệp vào cuộc đời người khác.