Sự im lặng bao trùm sau khi Minh thốt ra cái tên "K." không phải là sự im lặng của sự tức giận hay chối bỏ. Đó là sự im lặng của một người bị dồn vào chân tường, người biết rằng đã đến lúc phải nói ra sự thật.
Dì Hạ thở dốc, đôi mắt dì nhắm nghiền lại, một giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ lăn xuống thái dương.
"Cháu... cháu đã đọc cuốn sổ, phải không?" Giọng Dì Hạ yếu ớt, đầy sự thất bại.
Minh không thể nói dối. Cậu cảm thấy tội lỗi, nhưng sự tò mò và ghen tị đã chiến thắng. Cậu gật đầu.
Dì Hạ mở mắt ra, nhìn Minh với ánh mắt buồn bã sâu sắc nhưng không hề trách móc.
"Đúng vậy," Dì Hạ thừa nhận, giọng dì run rẩy. "K. là có thật. Anh ấy... là người dì yêu. Người dì đã luôn yêu."
Minh ngồi xuống ghế, cảm thấy choáng váng. Việc bí mật được phơi bày không làm sự ghen tị của cậu giảm đi, mà khiến nó chuyển hóa thành một sự đồng cảm đau đớn.
"Anh ấy là ai, dì Hạ?" Minh hỏi, giọng cậu khàn đặc, đầy sự quan tâm chân thành xen lẫn với sự dò xét. "Tại sao dì lại phải che giấu?"
Dì Hạ quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi màn đêm đã bao trùm thành phố. Dì bắt đầu kể, một câu chuyện chậm rãi, đứt quãng, nhưng chất chứa sự giằng xé và tuyệt vọng của một người phụ nữ bị ràng buộc bởi danh tiếng và trách nhiệm.
"K. không thuộc về thế giới của dì. Anh ấy là một nghệ sĩ, một kiến trúc sư tự do, có linh hồn hoang dã và không chấp nhận sự ràng buộc. Mối quan hệ của dì với anh ấy là một sự nổi loạn bí mật chống lại sự sắp đặt của gia đình, chống lại cuộc hôn nhân với Phong..."
Dì Hạ dừng lại, hít một hơi sâu. "Phong... Dượng Phong, anh ấy là một người tốt, là đối tác hoàn hảo. Nhưng anh ấy không phải là người dì yêu. Dì đã ly hôn, nhưng để giữ sự nghiệp của gia đình, giữ danh tiếng, dì không thể công khai mối quan hệ với K. Dì sợ, Minh. Sợ mất tất cả."
Minh nghe, cảm thấy mọi thứ đang thay đổi. Sự kiêu kỳ của Dì Hạ tan biến hoàn toàn, thay vào đó là sự phụ thuộc cảm xúc vào Minh – người duy nhất biết bí mật này. Cuộc hôn nhân với Dượng Phong chỉ là vỏ bọc.
"Cái đêm dì bị đột quỵ... Dì và K. vừa cãi nhau. Dì đã nói lời chia tay cuối cùng, vì dì cảm thấy quá mệt mỏi với việc che giấu. Tim dì không chịu đựng được sự giằng xé đó nữa."
Nước mắt Minh bắt đầu rơi. Không phải cho chính cậu, mà là cho sự cô đơn và đau khổ của người phụ nữ này. Cậu cảm thấy một sự đồng cảm mãnh liệt, một sự thấu hiểu sâu sắc, khiến Dì Hạ không còn là dì ruột, mà là một người phụ nữ cần được cứu vớt.
"Vậy tại sao dì không để anh ấy vào thăm?" Minh hỏi, giọng cậu đầy trách móc.
"Vì dì sợ," Dì Hạ thút thít. "Dì sợ nếu nhìn thấy anh ấy, dì sẽ buông xuôi tất cả. Và nếu anh ấy biết dì vì anh ấy mà đổ bệnh, anh ấy sẽ cảm thấy tội lỗi. Dì muốn anh ấy được tự do. Và dì muốn... che giấu sự yếu đuối này khỏi anh ấy."
Minh tiến lại gần, đặt tay lên tay Dì Hạ, hành động lần này hoàn toàn chủ động và bảo vệ.
"Dì Hạ," Minh nói, ánh mắt cậu đầy kiên định. "Cháu sẽ không nói với ai cả. Cháu sẽ giúp dì giữ bí mật này."
Sự đồng cảm và lời hứa này đã đẩy mối quan hệ của họ lên một cấp độ mới: Mối quan hệ đồng lõa. Minh không chỉ là người chăm sóc, mà là người giữ bí mật và người bảo vệ cho sự yếu đuối của Dì Hạ.
Dì Hạ đưa tay lên, áp vào má Minh. Cái chạm này mang theo sự tin tưởng và biết ơn tuyệt đối.
"Cảm ơn cháu, Minh. Cháu là người duy nhất dì có thể tin tưởng lúc này."
Lời nói đó làm Minh cảm thấy đắc thắng một cách tội lỗi. Cậu đã loại bỏ Dượng Phong (người chồng cũ) khỏi cuộc đua về mặt cảm xúc, và tạm thời ngăn chặn K. (người yêu thực sự). Cậu, người cháu trai, đã trở thành người đàn ông duy nhất được phép ở trong không gian riêng tư của Dì Hạ và biết được sự thật.
Mối liên kết tinh thần này mạnh mẽ đến mức, nó làm cho sự cám dỗ vật lý đêm hôm trước dường như càng trở nên hợp lý hơn trong tâm trí Minh. Cậu cảm thấy một trách nhiệm không tên đè nặng lên vai, đó là Trách nhiệm Đồng Lõa và Trách nhiệm Bảo vệ người phụ nữ đang tuyệt vọng này. Cậu đã hoàn toàn sa vào hố sâu cảm xúc này.