Buổi chiều hôm đó, sân thể thao ngập tràn ánh nắng vàng ấm áp. Linh Chi đến sớm hơn mọi khi, vừa lo lắng vừa háo hức. Cô biết rằng hôm nay sẽ là buổi tập khó khăn nhất trong tuần: huấn luyện viên thông báo sẽ tập trung vào những pha phối hợp tốc độ cao và các tình huống bất ngờ, nhằm chuẩn bị cho trận đấu tập sắp tới.
Ngay khi Linh Chi vừa bước vào, cô nhìn thấy Minh Huy đã đứng ở giữa sân, chỉnh lại dây chuyền bóng, ánh mắt nghiêm nghị nhưng ấm áp. Khi anh nhìn cô, Linh Chi cảm thấy tim mình đập nhanh, một cảm giác vừa hồi hộp vừa phấn khích. Cô biết, hôm nay sẽ là lần đầu tiên họ phải phối hợp trong những tình huống thực sự nguy hiểm và thử thách tốc độ.
Buổi tập bắt đầu. Hai nhóm chia theo đội hình huấn luyện viên đề ra. Ngay từ những pha đầu tiên, Hà My liên tục chỉ trích Linh Chi về nhịp di chuyển và đường chuyền. “Cậu không thể để lỡ bóng trong tình huống này, Linh Chi,” cô ta nói, ánh mắt sắc lạnh. Linh Chi hít sâu, tập trung vào kỹ thuật, cảm nhận nhịp điệu của đồng đội và đường bóng.
Trong một pha tấn công quan trọng, Linh Chi phối hợp cùng Minh Huy, cả hai di chuyển ăn ý đến mức dường như không cần lời nói. Minh Huy chuyền bóng cho Linh Chi, ánh mắt họ chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đủ để Linh Chi cảm nhận được sự quan tâm và tin tưởng sâu sắc. Cô không kìm được nụ cười nhẹ, tim đập nhanh hơn, và cú đánh tiếp theo của cô chính xác đến mức mọi người phải trầm trồ.
Nhưng áp lực chưa dừng lại. Hà My chen vào với giọng cười đầy thách thức: “Một cú may mắn thôi, Linh Chi. Tuần tới mới là thử thách thật sự.” Linh Chi hít một hơi sâu, biết rằng cô phải chứng minh bản thân không chỉ bằng kỹ năng mà còn bằng tinh thần kiên cường.
Khi buổi tập kết thúc, đội ngồi nghỉ trên băng ghế. Minh Huy bước tới, giọng nhẹ nhàng: “Cậu đã làm tốt hôm nay. Không phải ai cũng có thể phối hợp ăn ý như vậy.” Linh Chi đỏ mặt, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người. Cô nhận ra đây là khoảnh khắc đầu tiên, nhưng rất đặc biệt, khi cô cảm nhận được sự quan tâm thực sự từ Minh Huy.
Sau một lúc, Minh Huy nghiêng người nói nhỏ: “Nếu muốn, tối nay chúng ta có thể cùng tập thêm một chút, cải thiện kỹ năng chuyền bóng và đỡ bóng.” Linh Chi ngập ngừng, trái tim rung lên mạnh mẽ nhưng đồng thời thấy hứng thú. “Vâng… được ạ,” cô trả lời, giọng nhỏ nhưng chắc chắn.
Khi cả đội rời sân, Linh Chi bước chậm lại, nhìn Minh Huy tập dượt vài cú chuyền cuối cùng. Cô cảm thấy sự kết nối ngày càng rõ ràng giữa mình và anh, nhưng cũng biết rằng hành trình phía trước sẽ không hề dễ dàng. Xung đột trong đội vẫn còn, áp lực từ huấn luyện viên và Hà My vẫn hiện hữu, nhưng cô cảm nhận rằng sự tin tưởng và tình cảm đang nảy nở sẽ là động lực mạnh mẽ để vượt qua tất cả.
Trên đường về ký túc xá, Linh Chi vừa đi vừa suy nghĩ, nhắc nhở bản thân: mùa giải này không chỉ là rèn luyện thể thao, mà còn là hành trình học cách tin tưởng, đối mặt với cảm xúc, và dần dần, tìm thấy những rung động đầu đời đầy đặc biệt.
Hết chương 7.