chạm vào thanh xuân

Chương 1: Ngày đầu nhập học


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm ấy, ánh nắng mùa thu nhẹ nhàng len qua những tán cây cao trong khuôn viên đại học. Linh Chi cầm trên tay tấm bản đồ trường, vừa bước xuống từ xe buýt, vừa nhíu mày vì lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô rời xa thành phố nhỏ bé nơi mình sinh sống để đến một môi trường hoàn toàn mới – đại học, nơi hội tụ những sinh viên tài năng, năng động, và cũng… áp lực không kém.

Cô hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh. "Mình phải làm quen, phải tự tin… không được bối rối như lúc ở trường cũ nữa." Linh Chi vừa nói với bản thân, vừa dạo bước theo bản đồ. Ngôi trường hiện ra trước mắt rộng lớn và hiện đại, tòa nhà cao tầng sáng bóng, xung quanh là những cây xanh trải dài cùng những băng ghế công viên. Tiếng cười nói của sinh viên vang lên rộn rã, tạo nên không khí nhộn nhịp và đầy hứng khởi.

Đi qua cổng trường, Linh Chi chợt cảm thấy một luồng cảm xúc lạ lùng: vừa háo hức, vừa hồi hộp. Cô nhớ lại những ngày tháng học cấp ba, nơi cô chỉ là cô bé nhút nhát, mũm mĩm, ít bạn bè. Giờ đây, hình ảnh trong gương đã thay đổi: Linh Chi đã cao hơn, gương mặt thon gọn hơn, ánh mắt tự tin và ánh nụ cười tươi tắn hơn hẳn. Cô tự nhủ: “Có lẽ mình sẽ không còn là ‘cô bé nhút nhát’ nữa. Đây là cơ hội để bắt đầu lại, để làm một phiên bản tốt hơn của chính mình.”

Vừa đi, Linh Chi vừa quan sát xung quanh, dường như muốn ghi nhớ từng chi tiết: những bậc thang dài dẫn lên tòa nhà khoa học, quán cà phê nhỏ ven hồ, khu sân thể thao rộn rã sinh viên chạy nhảy. Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau:

“Linh Chi?!”

Cô giật mình quay lại, tim đập nhanh. Một chàng trai cao, dáng người chững chạc nhưng vẫn giữ nét hiền lành quen thuộc, đang chạy tới. Trái tim Linh Chi dường như nhảy lên: đó là… Minh Huy, người bạn thuở nhỏ mà cô đã lâu không gặp.

“Minh Huy… sao cậu ở đây?” Linh Chi lắp bắp.

“Anh cũng là tân sinh viên mà! Không nhận ra anh sao?” Minh Huy cười, ánh mắt vẫn giữ nét dịu dàng ngày xưa.

Cả hai đứng nhìn nhau một lúc, Linh Chi cảm thấy vừa quen vừa lạ. Minh Huy vẫn giữ dáng người mảnh khảnh, gương mặt hiền hậu, nhưng có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều so với những ngày họ cùng nhau chơi đùa ở sân trường cũ. Cô hít một hơi dài, cố gắng trấn tĩnh.

“Ôi trời… cậu thay đổi nhiều quá!” Linh Chi không khỏi thốt lên.

“Cậu cũng vậy. Trông tự tin và xinh đẹp hơn hẳn.” Minh Huy cười, nhưng trong ánh mắt lấp ló vẻ ngạc nhiên và chút bối rối.

Họ cùng nhau đi dạo quanh khuôn viên, trò chuyện rôm rả về những kỷ niệm tuổi thơ: những lần trốn học đi chơi, những trò nghịch ngợm khiến thầy cô và phụ huynh phải đau đầu, và cả những bí mật nhỏ mà chỉ hai người biết. Linh Chi không khỏi mỉm cười, cảm thấy trong lòng vừa ấm áp vừa hạnh phúc.

Tuy nhiên, không khí êm đềm nhanh chóng bị phá vỡ khi một nhóm sinh viên đứng gần đó cười rộ, chỉ trỏ về phía Linh Chi. Cô nhận ra ánh mắt họ đầy tò mò và ngạc nhiên, dường như không tin rằng một cô gái xinh đẹp, tự tin lại vừa bước vào đại học. Linh Chi hơi đỏ mặt, cúi đầu, nhưng Minh Huy nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô:

“Đừng để ý, họ chỉ tò mò thôi. Chúng ta vẫn ổn mà.”

Câu nói của Minh Huy khiến Linh Chi cảm thấy an tâm hơn. Cô mỉm cười, tự nhủ rằng: “Có vẻ ở đây, ít nhất có một người bạn thân quen để dựa vào.”

Tiếp theo, họ đi tới tòa nhà khoa học, nơi lớp học đầu tiên của Linh Chi diễn ra. Minh Huy nắm tay cô đưa đến tận phòng học, khiến Linh Chi vừa ngạc nhiên vừa ấm lòng. Khi bước vào lớp, cô nhận thấy ánh mắt tò mò của các bạn sinh viên khác, nhưng Linh Chi không còn bối rối như ngày xưa. Cô hít một hơi, tự tin bước vào chỗ ngồi bên cửa sổ, ánh mắt lấp lánh niềm háo hức khám phá.

Tiết học đầu tiên trôi qua nhanh chóng. Giảng viên giới thiệu chương trình học, các dự án nhóm, và những yêu cầu bắt buộc. Linh Chi chăm chú ghi chép, thi thoảng liếc nhìn Minh Huy, người cũng đang tập trung nhưng thỉnh thoảng mỉm cười với cô. Khoảnh khắc đó khiến trái tim cô rộn ràng, vừa quen thuộc vừa mới mẻ.

Sau giờ học, hai người đi dạo quanh sân trường. Minh Huy kể về những dự định của mình, về những môn học anh yêu thích, còn Linh Chi chia sẻ những ước mơ và dự định cá nhân. Họ cùng nhau thảo luận về các câu lạc bộ, các hoạt động ngoại khóa, và cả những trò nghịch ngợm mà họ có thể tham gia cùng nhau.

Khi mặt trời bắt đầu lặn, chiếu những tia nắng vàng rực lên tán cây, cả hai ngồi trên băng ghế ven hồ, ngắm nhìn dòng nước lấp lánh. Linh Chi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, quên đi mọi lo lắng về môi trường mới. Minh Huy nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:

“Linh Chi, ở đây, mình sẽ cùng nhau trải qua những ngày tháng thật đẹp nhé.”

“Ừ… mình cũng hy vọng như vậy.” Linh Chi mỉm cười, ánh mắt ánh lên niềm tin và hy vọng.

Đêm đầu tiên ở trường đại học khép lại với những cảm xúc hỗn độn: háo hức, hồi hộp, và một chút bối rối. Nhưng Linh Chi biết rằng, với Minh Huy bên cạnh, cô có thể đối mặt với mọi thử thách, và tuổi trẻ của cô sẽ bắt đầu một chương mới – vừa lãng mạn, vừa đầy kỷ niệm thanh xuân.

Trên đường về ký túc xá, Linh Chi hít một hơi sâu, cảm nhận hương gió thu và ánh sáng nhạt của đèn đường. Cô cười khẽ: “Ngày đầu tiên, thật sự… không tồi chút nào. Có Minh Huy ở đây, mọi thứ đều ổn.”

Và rồi, trong lòng Linh Chi, một cảm giác kỳ diệu khẽ nảy mầm: một tình bạn cũ đang dần chớm nở thành điều gì đó đẹp hơn, lãng mạn hơn, mở ra hành trình thanh xuân đầy màu sắc và kỷ niệm không thể quên.

Hết chương 1.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×