chạm vào thanh xuân

Chương 2: Những ngày đầu quen lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày đầu tiên ở đại học trôi qua, nhưng trong lòng Linh Chi vẫn còn bồi hồi không nguôi. Cô vừa vui vì được gặp lại Minh Huy, vừa hồi hộp trước môi trường hoàn toàn mới, nơi mà mỗi khuôn mặt lạ đều khiến cô cảm thấy xa lạ. Tối hôm đó, khi trở về ký túc xá, cô vừa mở cửa phòng vừa thở dài, ngồi xuống mép giường và nhìn quanh căn phòng nhỏ xinh của mình. Những bức tường màu pastel, chiếc bàn học xếp gọn gàng, cùng ánh sáng dịu dàng từ đèn bàn khiến cô cảm thấy vừa quen vừa lạ.

“Ngày đầu tiên thật sự… khác lạ,” Linh Chi thầm nghĩ, ánh mắt rực lên một chút háo hức.

Trong khi đó, Minh Huy cũng về đến phòng ký túc xá của mình, nằm xuống giường mà không ngừng mỉm cười khi nhớ lại cuộc trò chuyện với Linh Chi vào buổi chiều. Dù chỉ gặp lại nhau một ngày, nhưng trong lòng anh cảm giác thân quen dường như chưa hề phai nhạt sau nhiều năm xa cách.

Sáng hôm sau, Linh Chi thức dậy với cảm giác vừa hào hứng vừa lo lắng. Đây là ngày đầu tiên cô chính thức tham gia lớp học theo lịch học riêng của mình. Cô nhanh chóng chuẩn bị, mặc đồng phục sinh viên chỉnh tề, và mang theo cặp sách gọn gàng. Trên đường đi, cô vừa bước vừa nhìn xung quanh, ánh mắt đầy tò mò với những cảnh vật mới: sân trường rộng lớn, các nhóm sinh viên tụ tập trò chuyện, tiếng cười rộn ràng xen lẫn tiếng giày dép trên lối đi.

Khi Linh Chi đi đến thư viện để tìm sách, cô bất ngờ gặp Minh Huy đang đứng trước giá sách, tay cầm một vài cuốn sách dày cộp. Anh đang chăm chú chọn lựa, nhưng ngay khi nhìn thấy Linh Chi, nụ cười anh nở rộ, làm không gian như sáng hẳn lên.

“Chào buổi sáng, Linh Chi!” Minh Huy gọi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy nhiệt huyết.

“Chào… Minh Huy! Cậu cũng ở đây à?” Linh Chi hơi ngạc nhiên, nhưng nụ cười trên môi khiến cô cảm thấy ấm áp.

Họ cùng nhau tìm kiếm sách, trò chuyện về môn học đầu tiên, những giáo trình khó nhằn, và cả những giảng viên nổi tiếng mà cả hai đều háo hức muốn học. Minh Huy đưa ra một vài mẹo học tập mà anh đã tìm hiểu trước đó, khiến Linh Chi vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy được hỗ trợ.

Buổi chiều, cả hai quyết định tham gia câu lạc bộ nghệ thuật trong trường, nơi Linh Chi từng rất thích vẽ và Minh Huy cũng muốn thử sức với nhiếp ảnh. Trong phòng câu lạc bộ, những bức tranh, ảnh nghệ thuật được treo khắp nơi, tạo cảm giác vừa sáng tạo vừa truyền cảm hứng.

“Wow, ở đây thật đẹp,” Linh Chi thốt lên, ánh mắt lấp lánh.

“Ừ, mình nghĩ cậu sẽ thích,” Minh Huy đáp, ánh mắt dịu dàng.

Trong khi tham quan, Linh Chi vô tình va vào một nhóm sinh viên khác, làm rơi cuốn sách. Minh Huy nhanh chóng cúi xuống nhặt giúp cô, tay chạm nhẹ vào tay cô. Linh Chi cảm thấy một luồng điện chạy qua, mặt đỏ bừng nhưng cố kìm cười.

“Cảm ơn nhé,” cô thì thầm.

“Không có gì, phải giúp bạn bè mà,” Minh Huy trả lời, nụ cười vẫn giữ nguyên nét dịu dàng, nhưng ánh mắt như lấp lánh niềm vui.

Sau khi tham gia câu lạc bộ, cả hai cùng đi dạo quanh sân trường. Tiếng lá cây xào xạc, ánh nắng dịu nhẹ, và những tiếng cười vui vẻ từ các nhóm sinh viên khác khiến bầu không khí trở nên thanh bình. Minh Huy đề nghị:

“Tối nay chúng ta đi tham quan khu phố gần trường nhé. Có nhiều quán cà phê nhỏ, và còn có lễ hội sinh viên nữa.”

“Ừ, nghe có vẻ thú vị đó!” Linh Chi gật đầu, lòng đầy háo hức.

Buổi tối, họ cùng nhau đi tham quan khu phố quanh trường. Ánh đèn đường vàng rực, phản chiếu lên mặt hồ nhỏ, tạo nên cảnh tượng vừa lãng mạn vừa huyền ảo. Minh Huy dẫn Linh Chi đến một quán cà phê nhỏ xinh, nơi họ có thể ngồi trò chuyện và thưởng thức hương vị cà phê mới lạ.

Trong quán, họ ngồi đối diện nhau, cùng nhau chia sẻ về ước mơ, hoài bão, và những dự định trong tương lai. Minh Huy kể về mong muốn trở thành nhiếp ảnh gia nổi tiếng, còn Linh Chi chia sẻ niềm đam mê nghệ thuật và dự định mở một triển lãm nhỏ khi tốt nghiệp.

“Mình luôn ngưỡng mộ cậu từ hồi nhỏ,” Minh Huy thốt lên, ánh mắt chân thành.

“Thật sao? Mình cũng vậy. Mình luôn nhớ những trò nghịch ngợm của chúng ta ngày xưa.” Linh Chi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng từ quán cà phê lan tỏa, hòa cùng tiếng cười và trò chuyện, tạo nên một buổi tối khó quên. Họ cùng nhau chụp vài bức ảnh làm kỷ niệm, ghi lại khoảnh khắc đầu tiên của tuổi trẻ đại học.

Khi trở về ký túc xá, cả hai dừng lại trước cổng, ánh mắt chạm nhau đầy lưu luyến. Minh Huy nhấc tay vẫy chào:

“Ngày mai lại gặp nhau nhé, Linh Chi.”

“Ừ… ngày mai,” Linh Chi đáp, lòng ngập tràn cảm giác ấm áp và niềm vui.

Trở về phòng, Linh Chi ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn khuôn viên trường và nhớ lại từng chi tiết trong ngày: tiếng cười, ánh mắt, những kỷ niệm xưa ùa về. Cô thầm nghĩ: “Tuổi trẻ thật đẹp, và có Minh Huy ở đây, mọi thứ càng trở nên ý nghĩa hơn.”

Trong giấc ngủ, Linh Chi mơ thấy những khoảnh khắc vui vẻ bên Minh Huy: cùng nhau học nhóm, cùng nhau cười đùa, và cả những cái chạm tay ngọt ngào. Trái tim cô nhẹ nhàng, như một nhịp cầu nối giữa quá khứ và hiện tại, mở ra một hành trình thanh xuân đầy lãng mạn và hoài niệm.

Hết chương 2.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×