Sáng thứ tư, không khí trong trường học trở nên căng thẳng khác thường. Kỳ thi nghệ thuật chính thức đã đến, và mỗi học sinh đều mang theo những tác phẩm được chuẩn bị kỹ lưỡng. Linh Chi thức dậy từ sớm, lòng vừa hồi hộp vừa hạnh phúc, bởi hôm nay là ngày mà mọi nỗ lực và những khoảnh khắc họ trải qua sẽ được kiểm chứng.
Cô chuẩn bị trang phục gọn gàng, mang theo cuốn sổ nhỏ, nơi ghi lại những kỷ niệm từ buổi dã ngoại, chuyến đi ngắn, và những buổi chuẩn bị dự án cùng Minh Huy. Cô tự nhủ:
“Hôm nay, mình sẽ làm hết sức, không chỉ cho bài thi mà còn cho Minh Huy. Mình muốn khoảnh khắc này sẽ trở thành thanh xuân đáng nhớ nhất.”
Khi đến phòng thi, Minh Huy đã đứng đó, tay cầm bản phác thảo và máy ảnh, ánh mắt tràn đầy quyết tâm nhưng vẫn dịu dàng nhìn Linh Chi:
“Sẵn sàng chưa, Linh Chi? Hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau chứng minh tất cả nỗ lực.”
“Sẵn sàng! Chúng ta cùng nhau làm hết sức nhé,” Linh Chi đáp, tim nhảy nhịp nhanh khi ánh mắt họ gặp nhau.
Hạ Vy đứng gần đó, tinh nghịch nhưng cũng nghiêm túc hơn thường lệ. Cô nhìn Linh Chi và Minh Huy, ánh mắt lóe lên vẻ thán phục nhưng vẫn giữ chút tinh quái:
“Hai người làm việc ăn ý quá đấy… nhưng đừng quên, áp lực vẫn còn rất lớn.”
Linh Chi chỉ cười, cảm thấy sự đồng hành của Minh Huy khiến cô tự tin hơn. Cả hai bắt đầu chuẩn bị tác phẩm nhóm cuối cùng, phân công nhiệm vụ rõ ràng. Minh Huy chịu trách nhiệm bố cục và kỹ thuật, còn Linh Chi đảm nhận màu sắc và chi tiết. Sự phối hợp giữa họ trở nên nhuần nhuyễn, mọi hành động dường như ăn khớp đến từng cử chỉ.
Một biến cố nhỏ xảy ra khi một phần vật liệu bị rơi xuống sàn, gần như làm hỏng chi tiết quan trọng của tác phẩm. Linh Chi hoảng hốt, trong khi Minh Huy bình tĩnh nhặt lại và an ủi:
“Đừng lo, chúng ta vẫn còn thời gian. Cùng nhau sửa, sẽ ổn thôi.”
“Nhưng… nếu không kịp thì sao?” Linh Chi lo lắng.
Minh Huy mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
“Mình tin chúng ta sẽ kịp. Linh Chi à, cậu luôn sáng tạo và khéo léo, chúng ta sẽ làm được.”
Sự bình tĩnh và tin tưởng của Minh Huy khiến Linh Chi lấy lại tự tin. Họ cùng nhau sửa lại chi tiết, vừa làm vừa trò chuyện, đôi tay thoáng chạm nhau khi phối hợp, khiến tim cả hai rung lên từng nhịp.
Buổi chiều, lớp trình bày tác phẩm trước hội đồng giám khảo. Linh Chi và Minh Huy đứng cạnh nhau, cảm giác hồi hộp và lo lắng bao trùm, nhưng đồng thời họ cũng cảm nhận sự an toàn khi có nhau. Minh Huy nắm tay Linh Chi, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, và Linh Chi không rút tay lại, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa.
Hạ Vy đứng cạnh, tinh nghịch nhưng nghiêm túc, thốt ra một câu trêu chọc nhẹ:
“Hai người thật sự ăn ý… nhưng xem giám khảo có thích ý tưởng của các cậu không nhé.”
Linh Chi chỉ cười, ánh mắt đầy quyết tâm. Khi họ bắt đầu trình bày, từng lời nói, từng hành động đều thể hiện sự chuẩn bị kỹ lưỡng và ăn ý tuyệt vời. Giám khảo không chỉ ấn tượng với kỹ thuật và màu sắc, mà còn nhận ra sự gắn kết tinh tế giữa hai người.
Sau phần trình bày, mọi người được phép tự do chụp ảnh, ghi lại khoảnh khắc. Minh Huy kéo Linh Chi ra góc yên tĩnh bên ngoài phòng thi, nơi ánh sáng chiếu qua cửa sổ tạo nên khung cảnh lung linh. Anh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tình cảm:
“Linh Chi, hôm nay chúng ta đã làm hết sức… và mình muốn nói rằng, cậu thực sự quan trọng với mình.”
Linh Chi đỏ mặt, tim đập mạnh:
“Minh Huy… mình cũng vậy. Mình rất hạnh phúc vì chúng ta cùng nhau trải qua mọi khoảnh khắc.”
Minh Huy tiến lại gần, nắm tay cô thật chặt, ánh mắt dịu dàng và tràn đầy cảm xúc. Linh Chi không rút tay, và trong khoảnh khắc ấy, cả hai nhận ra rằng tình cảm thanh xuân đã vượt qua thử thách, trưởng thành và sâu sắc hơn bao giờ hết.
Bất ngờ, Hạ Vy xuất hiện, tinh nghịch nhưng cũng có phần nghiêm túc:
“Hai người… thật là ngọt ngào. Nhưng đừng quên, cuộc sống còn nhiều thử thách phía trước.”
Linh Chi và Minh Huy cười khẽ, cảm thấy sự xuất hiện của Hạ Vy như một phép thử tinh tế, giúp họ nhận ra giá trị của tình cảm và sự đồng hành.
Ngày thi kết thúc, cả lớp trở về ký túc xá. Linh Chi mở cuốn sổ nhỏ, ghi lại từng chi tiết: từ sự cố vật liệu, quá trình phối hợp, khoảnh khắc nắm tay và lời nói dịu dàng của Minh Huy, đến những thử thách tinh nghịch nhưng ý nghĩa của Hạ Vy. Cô nhận ra rằng tình cảm thanh xuân không chỉ là ngọt ngào mà còn là sự tin tưởng, đồng hành và trưởng thành cùng nhau qua thử thách.
Minh Huy trong phòng trọ cũng không ngủ yên. Anh nghĩ về Linh Chi, về từng khoảnh khắc hôm nay, và tự nhủ:
“Dù tương lai có khó khăn, dù thử thách có đến, mình sẽ luôn bên Linh Chi. Thanh xuân của chúng ta sẽ luôn rực rỡ và tràn ngập những kỷ niệm quý giá.”
Đêm xuống, bầu trời đầy sao chiếu sáng ký túc xá, Linh Chi nhìn ra cửa sổ, cảm nhận sự bình yên lan tỏa trong lòng. Cô biết rằng tình cảm giữa họ đã trưởng thành hơn, vừa lãng mạn vừa tinh khôi, mở ra hành trình thanh xuân đẹp đẽ tràn ngập rung động và kỷ niệm khó quên.
Hết chương 15.