chạm vào thanh xuân

Chương 7: Hiểu lầm và những rung động


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm ấy, Linh Chi thức dậy với cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Hôm nay lớp có buổi thảo luận nhóm ngoài trời, và cô biết Minh Huy sẽ luôn ở bên cạnh cô, như những ngày trước. Nhưng trong lòng cô vẫn còn chút lo lắng về Hạ Vy – cô bạn mới nhưng tài giỏi và tinh nghịch, dường như luôn xuất hiện đúng lúc khiến Linh Chi phải căng thẳng.

“Mình phải thật bình tĩnh, đừng để cảm giác ghen tuông lấn át. Minh Huy là bạn thân từ nhỏ… mình tin cậu ấy,” Linh Chi tự nhủ, ánh mắt kiên quyết khi nhìn vào gương.

Khi bước xuống sân trường, cô thấy Minh Huy đang trò chuyện cùng Hạ Vy. Minh Huy cười với Hạ Vy, ánh mắt dịu dàng nhưng khiến Linh Chi thoáng chột dạ. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng không bộc lộ cảm xúc.

“Chào buổi sáng, Minh Huy!” Linh Chi gọi, giọng cố gắng bình thản.

“Chào Linh Chi! Cậu cũng đến sớm à?” Minh Huy đáp, ánh mắt lấp lánh niềm vui.

Hạ Vy cũng chào, nụ cười tinh nghịch: “Chào Linh Chi! Hôm nay cùng nhóm vui lắm đấy.”

Linh Chi gật đầu, cố gắng giữ nụ cười, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi bối rối.

Buổi thảo luận ngoài trời bắt đầu, nhóm được giao nhiệm vụ tạo ra một dự án nghệ thuật mang chủ đề “Khoảnh khắc đáng nhớ của tuổi trẻ”. Minh Huy và Linh Chi tiếp tục phối hợp với nhau, nhưng Hạ Vy luôn xen vào, đưa ra những ý tưởng mới và thường làm Linh Chi cảm thấy mình phải nhanh chóng chứng minh khả năng.

Trong khi cả nhóm cùng dựng phông nền và chọn cảnh quay, Linh Chi nhận thấy Hạ Vy luôn cố tình đứng gần Minh Huy. Một lần, khi Linh Chi cầm cọ vẽ và Minh Huy cúi xuống giúp chỉnh góc máy, Hạ Vy bước tới và đưa tay chạm vào cọ vẽ cùng lúc. Linh Chi giật mình, ánh mắt dường như ánh lên sự ghen tuông nhẹ.

“Cậu ấy… sao lại làm thế với Minh Huy?” Linh Chi thầm nghĩ, lòng vừa bối rối vừa khó chịu.

Minh Huy, nhận thấy sự thay đổi nhỏ trong Linh Chi, mỉm cười dịu dàng:

“Đừng lo, Linh Chi, mình chỉ giúp cậu thôi.”

Nhưng Hạ Vy chỉ cười tinh nghịch, ánh mắt đầy hàm ý:

“Hai người hợp tác ăn ý quá, mình cũng muốn thử xem sao.”

Linh Chi hít một hơi sâu, tự nhủ phải kiềm chế cảm xúc, nhưng cô vẫn không thể giấu nỗi bối rối. Minh Huy tiếp tục hỗ trợ cô trong các chi tiết kỹ thuật, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, khiến trái tim Linh Chi loạn nhịp.

Buổi trưa, cả nhóm nghỉ ngơi dưới bóng cây. Linh Chi ngồi cạnh Minh Huy, nhưng Hạ Vy liên tục trò chuyện và cười đùa với anh. Mỗi tiếng cười của Hạ Vy vang lên khiến Linh Chi cảm thấy tim mình nhói nhẹ, và lần đầu tiên, cô nhận ra rằng tình cảm dành cho Minh Huy đã trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Trong lúc trò chuyện, Minh Huy vô tình đụng phải tay Linh Chi khi đưa cốc nước cho Hạ Vy. Linh Chi đỏ mặt, còn Minh Huy hơi ngượng nhưng cười khẽ:

“Xin lỗi, không cố ý đâu.”

“Không sao,” Linh Chi đáp, tim vẫn đập mạnh.

Một khoảng lặng nhẹ xảy ra. Linh Chi cố gắng tập trung vào cảnh vật xung quanh, ánh nắng chiếu qua lá cây, gió nhẹ thổi, mang đến một cảm giác bình yên nhưng cũng đầy rung động.

Buổi chiều, nhóm bắt đầu hoàn thiện dự án. Minh Huy và Linh Chi cùng nhau chỉnh sửa phần nền, phối hợp ánh sáng và bố cục. Khi cả hai cúi xuống cùng một chi tiết, vai họ va nhẹ vào nhau. Linh Chi khẽ rùng mình, nhưng lần này cô không rút ra. Minh Huy cũng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, khiến cô cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng.

Tuy nhiên, Hạ Vy không ngừng quan sát. Cô tiến lại gần Minh Huy, đặt tay lên vai anh một cách tinh nghịch, làm Linh Chi chột dạ. Một phút im lặng, Linh Chi nhìn Minh Huy, ánh mắt vừa ghen tuông vừa hoang mang.

“Cậu… sao lại làm thế với Hạ Vy?” Linh Chi hỏi khẽ, giọng run run.

Minh Huy hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu ra: “Không có gì đâu, cô ấy chỉ tinh nghịch thôi. Linh Chi, đừng lo.”

Nhưng Linh Chi vẫn cảm thấy khó chịu. Lần đầu tiên trong đời, cô nhận ra mình ghen tuông, một cảm giác vừa lạ lẫm vừa khiến tim đập nhanh.

Buổi tối, khi trở về ký túc xá, Linh Chi mở cuốn sổ mà Minh Huy đã tặng hôm trước. Cô nhìn những trang ghi chú, những bản phác thảo, cảm giác ấm áp tràn ngập. Nhưng đồng thời, hình ảnh Hạ Vy xuất hiện bên Minh Huy vẫn hiện lên trong đầu cô, khiến trái tim cô vừa hạnh phúc vừa lo lắng.

Trong khi đó, Minh Huy cũng không ngủ yên. Anh nghĩ về Linh Chi, về những khoảnh khắc họ gần nhau, và về Hạ Vy – thử thách nhỏ đầu tiên trong mối quan hệ của họ. Anh tự nhủ:

“Mình sẽ bảo vệ Linh Chi. Dù có hiểu lầm hay tình huống khó xử nào, mình sẽ không để cô ấy buồn.”

Ngày hôm sau, lớp học tiếp tục với các hoạt động ngoại khóa. Linh Chi và Minh Huy cùng nhau tham gia trò chơi tập thể. Khi trò chơi yêu cầu các cặp đứng sát nhau, Minh Huy nhẹ nhàng nắm tay Linh Chi, nhưng cô lại rụt ra, ánh mắt ngượng ngùng.

Hạ Vy đứng gần, cười tinh nghịch, như thể thấy rõ sự bối rối của Linh Chi. Minh Huy nhìn Linh Chi, mỉm cười dịu dàng:

“Không sao đâu, Linh Chi. Cậu đừng ngại.”

Câu nói đơn giản nhưng khiến Linh Chi cảm thấy tim mình ấm áp. Cô nhận ra rằng, những thử thách đầu tiên chỉ làm tình cảm giữa họ thêm sâu sắc.

Buổi tối, Linh Chi nằm trên giường, nghĩ về cả ngày hôm nay. Cô nhớ từng ánh mắt, từng nụ cười, từng khoảnh khắc gần gũi, nhưng cũng không quên những phút ghen tuông nhẹ khi Hạ Vy xuất hiện. Cô tự nhủ:

“Tuổi trẻ thật đẹp, nhưng cũng thật phức tạp. Minh Huy là bạn từ nhỏ, mà giờ mình lại rung động… sao trái tim mình lại lạ lùng đến vậy?”

Minh Huy cũng nằm trong phòng, ánh mắt nhìn trần nhà, nghĩ về Linh Chi. Anh biết, lần đầu tiên Linh Chi cảm thấy ghen tuông là dấu hiệu cho thấy cô đã thực sự quan tâm đến anh. Anh tự nhủ:

“Dù có khó khăn, mình sẽ luôn ở bên Linh Chi. Những khoảnh khắc này là thanh xuân của chúng ta, và mình sẽ trân trọng từng giây phút.”

Và rồi, trong lòng cả hai, một cảm giác kỳ diệu nảy nở: tình cảm đang thử thách, nhưng cũng chính nhờ những thử thách đó mà trái tim họ rung động mạnh mẽ hơn, mở ra hành trình thanh xuân vừa ngọt ngào vừa bối rối, đáng nhớ và tinh khôi.

Hết chương 7.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×