chạm vào thanh xuân

Chương 6: Những khoảng khắc gần gũi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, Linh Chi thức dậy sớm hơn thường lệ. Cô kéo rèm cửa, ánh nắng len qua khe hở tạo thành những vệt sáng ấm áp trên sàn nhà. Cô hít một hơi thật sâu, lòng tràn đầy năng lượng và hồi hộp. Minh Huy sẽ đợi cô trước cổng trường như thường lệ, nhưng hôm nay Linh Chi lại cảm thấy một cảm giác lạ lùng: vừa háo hức, vừa bối rối.

“Mình phải tự tin. Dù sao cậu ấy cũng là bạn từ nhỏ…” Linh Chi thầm nhủ, rồi mỉm cười trước gương.

Khi bước ra sân, Linh Chi nhìn thấy Minh Huy đang đứng dựa vào gốc cây, cặp sách gọn gàng, ánh mắt nhìn cô với nụ cười dịu dàng quen thuộc. Tim cô đập nhanh, nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ:

“Chào buổi sáng, Linh Chi!”

“Chào Minh Huy… cậu dậy sớm thế,” cô đáp, lòng vừa háo hức vừa lo lắng.

Họ cùng nhau đi đến lớp, trò chuyện về bài tập và các môn học trong tuần. Minh Huy kể cho Linh Chi nghe về những kỹ năng chụp ảnh mới mà anh vừa học, còn Linh Chi chia sẻ những cách vẽ tranh mà cô thấy thú vị. Cả hai cười nói, ánh mắt dường như tìm thấy sự đồng điệu từ thuở nhỏ đến giờ.

Trong tiết học đầu tiên, giảng viên yêu cầu mỗi nhóm chuẩn bị một dự án nghệ thuật liên quan đến ghi lại những khoảnh khắc thanh xuân. Linh Chi và Minh Huy được ghép vào cùng một nhóm, cùng Hạ Vy và vài bạn khác. Khi cả nhóm bắt đầu bàn luận, Minh Huy luôn giữ thái độ cân bằng nhưng ánh mắt dường như thường tìm đến Linh Chi, khiến cô cảm thấy vừa an tâm vừa ngượng ngùng.

“Chúng ta có thể thử tạo một bộ tranh kết hợp ảnh và vẽ, phản ánh những khoảnh khắc đáng nhớ ở trường,” Minh Huy gợi ý.

“Ý tưởng hay đấy,” Linh Chi đáp, ánh mắt lấp lánh hứng thú.

Buổi trưa, nhóm quyết định ra sân trường để phác thảo ý tưởng. Khi Minh Huy và Linh Chi cùng nhau chọn cảnh để chụp và vẽ, họ vô tình ngồi rất gần nhau. Tay chạm tay vài lần khi cùng chỉnh góc máy ảnh, và cả hai đều cảm thấy một luồng rung động lạ nhưng dễ chịu.

“Cậu cẩn thận kẻo làm mực lem vào áo nhé,” Minh Huy nhắc, giọng nhẹ nhàng nhưng ánh mắt dịu dàng.

“Ừ… mình biết rồi,” Linh Chi lí nhí đáp, mặt đỏ bừng.

Một tình huống hài hước xảy ra khi Minh Huy vô tình làm rơi hộp màu, khiến mực văng lên tay Linh Chi. Cô giật mình, mặt đỏ bừng, còn Minh Huy nhanh chóng lấy khăn lau sạch. Hai người cười khúc khích, khiến Hạ Vy nhìn họ với ánh mắt vừa tò mò vừa tinh nghịch.

Buổi chiều, nhóm tiếp tục làm việc trong phòng học. Minh Huy và Linh Chi cùng nhau dựng phông nền, phối hợp ánh sáng và bố cục. Khi cả hai cúi xuống chỉnh cùng một chi tiết, vai họ va nhẹ vào nhau. Linh Chi khẽ rùng mình, tim đập nhanh, nhưng Minh Huy chỉ cười khẽ:

“Mình không sao, cậu đừng lo.”

Khoảnh khắc ấy khiến Linh Chi nhận ra rằng, cảm xúc dành cho Minh Huy đang dần trở nên sâu sắc. Không còn chỉ là tình bạn, mà là sự rung động tinh khôi của trái tim tuổi trẻ.

Sau khi hoàn thành buổi làm việc, nhóm quyết định đi dạo quanh hồ nhỏ trong khuôn viên trường để thư giãn. Ánh nắng chiếu lên mặt nước, tạo nên những tia sáng lấp lánh. Minh Huy nắm tay Linh Chi khi cả nhóm đi qua cầu gỗ. Lần này, cô không rút tay, cảm giác ấm áp lan tỏa từ lòng bàn tay đến tim.

“Cảm giác này thật lạ nhưng dễ chịu,” Linh Chi nghĩ thầm.

Minh Huy cũng cảm nhận được điều đó. Anh lặng nhìn Linh Chi, nhận ra rằng, tình cảm dành cho cô đã vượt qua ranh giới bạn bè. Nhưng anh vẫn giữ sự dịu dàng và ngây thơ, không vội vàng, chỉ để cho những rung động dần lớn lên từng chút một.

Chiều hôm đó, cả nhóm dừng lại tại một quán cà phê nhỏ gần trường để phác thảo tiếp. Minh Huy ngồi đối diện Linh Chi, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Khi Linh Chi cầm cọ vẽ và nghiêng người để chỉnh một chi tiết, Minh Huy vô tình chạm tay vào cô lần nữa. Lần này, Linh Chi không giật mình mà chỉ mỉm cười ngượng ngùng.

“Cậu vẽ đẹp quá, Linh Chi,” Minh Huy khen, ánh mắt dịu dàng.

“Cậu cũng vậy… nhờ cậu hướng dẫn mà mình học được nhiều,” cô đáp, tim đập nhanh.

Khoảng cách giữa họ dường như càng lúc càng gần, nhưng vẫn giữ được sự tinh nghịch, nhẹ nhàng. Không ai nói ra lời gì quá trực tiếp, nhưng cả hai đều cảm nhận được tình cảm đang dần nảy nở.

Buổi tối, Linh Chi trở về ký túc xá, mở cửa phòng và thấy trên bàn một cuốn sổ nhỏ với dòng chữ viết tay:

"Ghi lại những khoảnh khắc đẹp nhất hôm nay. – Minh Huy"

Trái tim Linh Chi như nhảy lên. Cô cầm cuốn sổ, mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa. Đây là lần đầu tiên Minh Huy tặng cô một món quà mang ý nghĩa tinh thần, và cô nhận ra rằng, mối quan hệ giữa họ đang dần trở nên đặc biệt.

Ngày hôm sau, lớp học tổ chức một buổi dã ngoại ngoài trời. Minh Huy và Linh Chi cùng nhau tham gia các trò chơi tập thể. Khi trò chơi yêu cầu hai người đứng sát nhau để vượt chướng ngại vật, Minh Huy khẽ nắm tay Linh Chi, ánh mắt dịu dàng. Cô không rút tay mà chỉ mỉm cười ngượng ngùng, tim đập mạnh.

Trong lúc nghỉ giải lao, cả nhóm ngồi trên bãi cỏ. Minh Huy lấy một chiếc lá rơi đưa cho Linh Chi:

“Cậu giữ kỷ niệm hôm nay nhé.”

“Cảm ơn… mình sẽ giữ cẩn thận,” Linh Chi đáp, ánh mắt ánh lên niềm hạnh phúc.

Những khoảnh khắc nhỏ, nhưng đều khiến trái tim cả hai rung động. Linh Chi nhận ra rằng, mỗi hành động, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười đều trở thành một phần ký ức ngọt ngào khó quên. Minh Huy cũng nhận ra rằng, tình cảm dành cho Linh Chi càng lúc càng sâu, nhưng anh vẫn muốn giữ mọi thứ ngây thơ, nhẹ nhàng, để cả hai cùng cảm nhận từng rung động của tuổi trẻ.

Buổi tối, khi trở về ký túc xá, Linh Chi mở cuốn sổ của Minh Huy, xem lại những ghi chú, những bản vẽ, những hình ảnh mà cả hai cùng tạo ra. Cô cảm nhận được sự chân thành và tinh tế trong từng chi tiết. Trái tim cô rung lên, mở ra một cảm giác vừa lạ vừa quen, vừa ngọt ngào vừa bối rối – dấu hiệu của một mối tình thanh xuân tinh khôi.

Minh Huy cũng không thể ngủ yên. Anh nghĩ về Linh Chi, về những khoảnh khắc họ gần nhau, và về những thử thách nhỏ mà họ vừa trải qua. Anh tự nhủ:

“Dù có khó khăn gì, mình sẽ luôn bên cạnh Linh Chi, để bảo vệ và trân trọng cô ấy. Những khoảnh khắc này là thanh xuân của chúng ta, và mình sẽ không để lãng phí.”

Và rồi, trong lòng cả hai, một cảm giác kỳ diệu nảy nở: tình cảm đang lớn lên từng chút một, những rung động tinh khôi của tuổi trẻ, vừa ngọt ngào vừa bối rối, mở ra hành trình tình yêu thanh xuân đầy màu sắc và đáng nhớ.

Hết chương 6.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×