Ngày hôm đó, trường tổ chức ngày hội nghệ thuật – một sự kiện lớn, nơi các lớp, các nhóm dự án trưng bày sản phẩm, biểu diễn và thi tài năng. Linh Chi thức dậy từ sáng sớm, lòng vừa háo hức vừa hồi hộp. Cô mở cuốn sổ ghi lại những khoảnh khắc thanh xuân, lướt qua những bản phác thảo của nhóm, và nở nụ cười khi nghĩ đến Minh Huy – người sẽ luôn bên cạnh cô trong hôm nay.
“Mình phải tự tin… và phải hợp tác thật tốt với Minh Huy,” Linh Chi tự nhủ, hít một hơi thật sâu.
Khi đến sân trường, không khí nhộn nhịp của ngày hội khiến tim cô đập nhanh hơn. Cổng trường được trang trí bằng bóng bay và băng rôn màu sắc, tiếng cười nói của học sinh vang lên rộn ràng. Minh Huy đã đứng đợi ở khu vực trưng bày của nhóm, tay cầm bản vẽ phác thảo, ánh mắt lấp lánh niềm vui khi thấy Linh Chi.
“Chào buổi sáng, Linh Chi! Cậu chuẩn bị chưa?” Minh Huy hỏi, giọng vui vẻ.
“Chào Minh Huy… mình sẵn sàng rồi,” cô đáp, nụ cười tươi rói nhưng tim vẫn nhói một chút khi nhớ đến Hạ Vy.
Hạ Vy cũng có mặt, tinh nghịch và năng động, với nụ cười luôn thường trực trên môi. Cô liếc nhìn Linh Chi, ánh mắt thoáng chút thách thức. Linh Chi cảm thấy hơi bối rối nhưng cố gắng giữ bình tĩnh.
Sáng sớm, nhóm bắt đầu bày trí gian trưng bày. Minh Huy chủ động đứng gần Linh Chi, cùng cô dựng phông nền, chỉnh bố cục, và sắp xếp các bức tranh, bức ảnh. Mỗi lần vai họ chạm nhau hay tay họ vô tình đụng vào nhau, Linh Chi đều cảm thấy tim đập nhanh, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được sự an toàn và ấm áp từ Minh Huy.
“Cậu thật khéo tay, Linh Chi,” Minh Huy khen, ánh mắt dịu dàng.
“Cậu cũng vậy… nhờ có cậu hướng dẫn mình nhiều lắm,” Linh Chi đáp, giọng run run vì vừa ngượng vừa vui.
Hạ Vy, đứng cạnh đó, thỉnh thoảng chen vào giúp một vài chi tiết, nhưng Minh Huy luôn giữ khoảng cách tinh tế, để Linh Chi cảm thấy thoải mái. Dù vậy, Linh Chi vẫn thoáng chút ghen tuông khi Hạ Vy đôi lần chạm tay Minh Huy khi điều chỉnh bức tranh.
Buổi trưa, sau khi gian trưng bày đã hoàn thiện, nhóm quyết định đi dạo quanh khu vực hội chợ để xem các sản phẩm khác. Minh Huy nắm tay Linh Chi một cách tự nhiên, dẫn cô đi giữa dòng người đông đúc. Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, khiến trái tim Linh Chi rung lên từng nhịp.
Hạ Vy đi phía sau, không ngừng đưa mắt nhìn Minh Huy và Linh Chi. Cô tinh nghịch, nhưng trong lòng đã bắt đầu xuất hiện một chút lo lắng – dường như mối quan hệ giữa hai người đang trở nên rõ ràng và khó lay chuyển.
Buổi chiều, trường tổ chức phần thi trình bày dự án nghệ thuật. Nhóm Linh Chi – Minh Huy được gọi lên sân khấu đầu tiên. Khi bước lên, Linh Chi cảm thấy hồi hộp, nhưng Minh Huy nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng và nụ cười truyền cho cô sự tự tin.
“Đừng lo, Linh Chi. Mình sẽ ở bên cậu,” Minh Huy thì thầm.
Linh Chi gật đầu, hít một hơi thật sâu, và nở nụ cười rạng rỡ.
Khi thuyết trình, Minh Huy trình bày phần kỹ thuật, còn Linh Chi nói về ý tưởng nghệ thuật, cách họ kết hợp tranh vẽ và ảnh chụp để lưu giữ khoảnh khắc thanh xuân. Sự phối hợp ăn ý của họ khiến khán giả vỗ tay tán thưởng.
Tuy nhiên, trong lúc thuyết trình, Hạ Vy – vì muốn tạo một chút “gia vị” – vô tình bước gần, kéo Linh Chi ra khỏi vị trí một chút để chỉnh ánh sáng của gian trưng bày. Linh Chi giật mình, ánh mắt thoáng chút giận dỗi, trong khi Minh Huy hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hiểu tình hình.
“Không sao đâu, Linh Chi. Cậu vẫn ổn mà,” Minh Huy nói khẽ, ánh mắt dịu dàng trấn an.
Linh Chi cảm thấy trái tim ấm lên, và nhận ra rằng những thử thách nhỏ như hôm nay chỉ làm tình cảm của họ thêm sâu sắc.
Sau phần trình bày, nhóm nhận được lời khen từ ban giám khảo. Minh Huy kéo Linh Chi ra khỏi sân khấu, dẫn cô ra góc yên tĩnh bên hồ. Cả hai ngồi xuống, ánh mắt nhìn nhau, không nói gì, nhưng sự gần gũi và ấm áp lan tỏa khắp không gian.
“Cảm giác hôm nay thật tuyệt… nhờ có cậu bên cạnh,” Linh Chi nói, tim đập nhanh.
“Mình cũng vậy, Linh Chi. Cậu là lý do mình cảm thấy tự tin,” Minh Huy đáp, nắm tay cô một cách chắc chắn.
Khoảnh khắc ấy, Linh Chi cảm nhận được tình cảm của mình dành cho Minh Huy trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô không còn nghi ngờ hay lo lắng về cảm xúc của mình.
Buổi tối, sau khi trở về ký túc xá, Linh Chi mở cuốn sổ mà Minh Huy tặng, ghi lại những khoảnh khắc hôm nay. Cô nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Minh Huy, sự tinh nghịch nhưng không ác ý của Hạ Vy, và những rung động tinh khôi của tuổi trẻ. Cô cảm thấy một niềm hạnh phúc tràn ngập và trái tim mình rung lên từng nhịp.
Minh Huy cũng không ngủ yên. Anh nghĩ về Linh Chi, về những khoảnh khắc gần gũi hôm nay, và cả thử thách nhỏ với Hạ Vy. Anh tự nhủ:
“Dù có thử thách hay hiểu lầm nhỏ, mình sẽ luôn ở bên Linh Chi. Mình sẽ bảo vệ cô ấy và trân trọng từng khoảnh khắc thanh xuân này.”
Và rồi, trong lòng cả hai, một cảm giác kỳ diệu nảy nở: tình cảm đang dần trưởng thành, những rung động ngọt ngào, bối rối nhưng tinh khôi, mở ra hành trình tình yêu thanh xuân vừa đẹp, vừa thử thách nhưng đáng nhớ và không thể quên.
Hết chương 9.