Sáng hôm đó, Linh Chi thức dậy trong căn phòng ký túc xá, ánh nắng len qua rèm cửa chiếu thẳng vào mắt cô. Cô hít một hơi thật sâu, lòng vừa hồi hộp vừa háo hức. Sau những ngày tập trung chuẩn bị dự án nghệ thuật và trải qua buổi ngày hội hôm qua, cô nhận ra tình cảm của mình dành cho Minh Huy đang trở nên rõ ràng và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Mình phải can đảm… và chủ động hơn một chút,” Linh Chi tự nhủ, chỉnh lại mái tóc và nở nụ cười trước gương.
Khi xuống sân trường, Linh Chi thấy Minh Huy đang đứng dưới gốc cây quen thuộc, tay cầm cặp sách, ánh mắt dịu dàng và nụ cười rạng rỡ. Khoảnh khắc nhìn thấy anh, tim cô lại đập nhanh như lần đầu tiên.
“Chào buổi sáng, Minh Huy!” Linh Chi gọi, giọng cố gắng tươi tỉnh.
“Chào Linh Chi! Hôm nay cậu trông thật rạng rỡ,” Minh Huy đáp, ánh mắt ánh lên niềm vui và sự quan tâm.
Cảm giác tim đập nhanh, Linh Chi quyết định chủ động nắm tay Minh Huy khi họ cùng nhau đi vào lớp học. Cử chỉ nhỏ nhưng đầy ý nghĩa khiến Minh Huy hơi ngạc nhiên, rồi nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt đầy ấm áp.
Buổi sáng hôm đó, lớp học có tiết hội họa, nơi mỗi học sinh được yêu cầu sáng tạo một bức tranh thể hiện cảm xúc cá nhân. Linh Chi chọn vẽ về những khoảnh khắc đáng nhớ của tuổi trẻ, còn Minh Huy luôn ở bên cô, hỗ trợ cô về màu sắc, bố cục, và ánh sáng.
Khi vẽ xong phần nền, Minh Huy cúi xuống chỉnh một chi tiết nhỏ, vai anh vô tình chạm vào vai Linh Chi. Cô khẽ rùng mình, nhưng lần này không rút ra mà khẽ dựa vào Minh Huy, tim cô đập nhanh, nhưng đầy ấm áp. Minh Huy nhìn cô, mỉm cười, và ánh mắt anh dịu dàng hơn bao giờ hết.
“Cậu… cậu vẫn ổn chứ, Linh Chi?” Minh Huy hỏi khẽ, giọng trầm ấm.
“Ừ… mình ổn,” Linh Chi đáp, mặt đỏ bừng, nhưng cảm giác gần gũi khiến cô hạnh phúc.
Trong khi đó, Hạ Vy vẫn tinh nghịch xuất hiện trong lớp, đưa mắt quan sát từng cử chỉ của Linh Chi và Minh Huy. Ánh mắt cô thoáng chút ghen tuông, nhưng vẫn giữ nụ cười tinh nghịch, không làm quá lộ liễu. Linh Chi nhận ra Hạ Vy đang quan sát, và quyết định chủ động hơn, cử chỉ gần gũi với Minh Huy nhưng không quá lộ liễu, khiến Minh Huy nhận ra tình cảm của cô đang dần mạnh mẽ hơn.
Buổi trưa, lớp học chuyển sang tiết văn, giáo viên yêu cầu học sinh viết một đoạn văn về kỷ niệm thanh xuân đáng nhớ nhất. Linh Chi lặng lẽ viết về những khoảnh khắc bên Minh Huy, những lần họ cùng nhau vẽ, cùng nhau trải nghiệm những thử thách nhỏ, và cả những rung động mà cô vừa nhận ra. Cô thả bút xuống, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi Minh Huy đang cười đùa cùng vài người bạn. Cô cảm thấy trái tim mình ấm áp, và quyết định sẽ nói ra những điều mình giấu kín bấy lâu.
Khi tiết học kết thúc, Minh Huy kéo Linh Chi ra góc yên tĩnh trong sân trường, nơi chỉ có vài chiếc ghế đá và tán cây rộng. Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:
“Linh Chi… cậu có chuyện gì muốn nói phải không?”
Linh Chi hít một hơi thật sâu, lòng bồn chồn nhưng quyết tâm: “Mình… mình muốn nói với cậu rằng… mình… mình thích cậu, Minh Huy.”
Câu nói rụt rè nhưng chân thành khiến Minh Huy hơi ngạc nhiên, rồi ánh mắt anh dịu đi, nụ cười rạng rỡ:
“Linh Chi… mình cũng thích cậu từ lâu rồi. Mỗi khoảnh khắc bên cậu đều khiến mình hạnh phúc.”
Linh Chi đỏ mặt, tim đập mạnh. Cả hai im lặng một lúc, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa. Minh Huy khẽ nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng nhìn thẳng vào mắt Linh Chi, khiến cô cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tuy nhiên, biến cố nhỏ xảy ra ngay lúc đó. Một học sinh chạy vội tới, thông báo rằng gian trưng bày của nhóm bị một số bức tranh hư hỏng do cơn gió mạnh thổi qua. Linh Chi giật mình, lòng hoảng hốt:
“Gì cơ… tất cả các bức tranh ư?” cô thốt lên, ánh mắt lo lắng.
Minh Huy lập tức trấn an cô: “Đừng lo, chúng ta cùng nhau xử lý thôi.”
Họ vội vàng chạy tới gian trưng bày, thấy một số bức tranh bị xô lệch và rách một phần. Minh Huy nhanh chóng hướng dẫn Linh Chi cách sửa chữa và sắp xếp lại. Dưới ánh nắng chiều, cả hai cùng nhau khẩn trương, tay va chạm nhau nhiều lần, nhưng giờ đây không còn bối rối mà là cảm giác đồng đội và tin tưởng tuyệt đối.
Trong khi Linh Chi chăm chú chỉnh sửa, Hạ Vy bất ngờ xuất hiện, đưa tay giúp một phần tranh. Lần này, Minh Huy nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị hơn, và nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
“Cảm ơn, nhưng cậu để chúng mình làm được không?”
Hạ Vy hơi ngượng, lùi lại một bước nhưng vẫn nở nụ cười tinh nghịch. Linh Chi nhận ra rằng Minh Huy đang bảo vệ không gian riêng cho cô, và lòng cô lại tràn ngập sự ấm áp.
Sau khi sửa chữa xong, gian trưng bày trở lại bình thường, nhưng Linh Chi và Minh Huy đều thở hổn hển vì vừa làm việc vất vả vừa trải qua cảm xúc dâng trào. Cả hai ngồi xuống ghế đá, nhìn nhau và cười khẽ. Linh Chi cảm nhận rõ ràng rằng, dù có thử thách, cô và Minh Huy đều muốn cùng nhau vượt qua, và tình cảm giữa họ càng thêm sâu sắc.
Buổi tối, Linh Chi viết nhật ký, ghi lại mọi khoảnh khắc hôm nay – từ lời tỏ tình, sự gần gũi, đến biến cố gian trưng bày – và nhận ra rằng, tình cảm thanh xuân không chỉ ngọt ngào mà còn cần sự tin tưởng, hợp tác và lòng can đảm.
Minh Huy, trong phòng ký túc xá của mình, cũng không ngủ yên. Anh nghĩ về Linh Chi, về những khoảnh khắc họ cùng nhau xử lý biến cố, về câu nói tỏ tình và nụ cười của cô. Anh tự nhủ:
“Dù có thử thách hay hiểu lầm, mình sẽ luôn bên Linh Chi. Những khoảnh khắc này là thanh xuân của chúng ta, và mình sẽ trân trọng từng giây phút.”
Và rồi, trong lòng cả hai, một cảm giác kỳ diệu nảy nở: tình cảm đã bước sang một giai đoạn mới, vừa lãng mạn, vừa thử thách, vừa tinh khôi, mở ra hành trình tình yêu thanh xuân vừa đẹp, vừa khó quên, đầy rung động và kỷ niệm ngọt ngào.
Hết chương 10.