Thanh Hạ bước xuống xe bus, bước chân rón rén trên vỉa hè rộng rãi của thành phố sầm uất. Buổi sáng hôm nay, ánh nắng len lỏi qua những tán cây, hắt lên gương mặt rạng rỡ nhưng cũng không ít lo lắng của cô. Đây là ngày đầu tiên Thanh Hạ đến công ty quảng cáo mà cô đã mơ ước từ lâu – nơi tập hợp những bộ óc sáng tạo, năng động và đầy tham vọng.
Cô hít một hơi thật sâu, cố trấn an bản thân. “Không sao đâu, Hạ à, chỉ cần tự tin và làm tốt nhất, mọi thứ sẽ ổn thôi.” Thanh Hạ nhủ thầm. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng thanh lịch, chân váy đen ngang gối, mái tóc buộc gọn gàng – vừa gọn gàng chuyên nghiệp, vừa giữ được nét nữ tính. Trong tay cô là chiếc cặp nhỏ gọn, chứa laptop và một số hồ sơ chuẩn bị cho buổi phỏng vấn hôm qua.
Khi bước qua cánh cửa kính của tòa nhà, Thanh Hạ lập tức cảm nhận được không khí nhộn nhịp bên trong. Nhân viên đi lại tất bật, những bàn làm việc hiện đại với máy tính và các bản thiết kế rực rỡ. Mỗi người dường như đều tập trung nhưng vẫn không mất đi nét thân thiện, hòa đồng. Thanh Hạ nhẹ nhàng đi đến lễ tân, nơi một cô nhân viên trẻ đang nở nụ cười chào đón cô.
“Chào bạn, mình là Thanh Hạ, hôm nay là ngày đầu tiên.”
“À, chào bạn Hạ! Mình là Linh, nhân viên lễ tân. Bạn có thể để cặp ở đây, sau đó mình dẫn bạn đến phòng nhân sự nhé.” Linh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng và thân thiện.
Thanh Hạ gật đầu, thầm cảm ơn. Cô bước theo Linh qua hành lang dài, cảm giác vừa háo hức vừa hồi hộp. Trên tường là những áp phích quảng cáo sáng tạo, nổi bật với màu sắc tươi trẻ. Thanh Hạ tự nhủ: Đây sẽ là nơi mình học hỏi và phát triển, nơi mình sẽ chứng minh khả năng của mình.
Vừa đặt chân vào phòng nhân sự, Thanh Hạ nhìn thấy một người đàn ông đứng bên cạnh bàn làm việc, ánh mắt chăm chú vào màn hình máy tính. Anh cao, dáng người thẳng, mái tóc đen chải gọn gàng, khuôn mặt điển trai pha lẫn nét nghiêm nghị. Thanh Hạ cảm giác tim mình lỡ một nhịp, cô không hiểu vì sao, nhưng ánh mắt anh khiến cô có chút e dè.
“Đây là anh Trần Minh Quân, trưởng phòng sáng tạo. Anh ấy sẽ hướng dẫn bạn công việc hôm nay,” Linh giới thiệu.
Minh Quân quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy sắc bén hướng về Thanh Hạ. Một thoáng ngạc nhiên lướt qua trong đôi mắt anh khi nhìn cô – nhưng nhanh chóng được thay bằng nét nghiêm túc.
“Chào em, Hạ. Anh là Minh Quân. Hôm nay anh sẽ cùng em làm quen với công việc.” Giọng nói trầm ấm, dứt khoát nhưng không thiếu đi sự lịch lãm.
Thanh Hạ cố nở nụ cười, nhưng bên trong vẫn cảm thấy bối rối. Cô vừa tò mò, vừa có chút lo lắng về vị trưởng phòng điển trai nhưng có phần lạnh lùng này.
“Chào anh ạ, em rất mong được học hỏi.”
Minh Quân gật đầu, rồi dẫn Thanh Hạ đi qua các phòng ban. Trên đường đi, anh chỉ ra các dự án hiện tại, những poster chiến dịch đang chạy, và giải thích sơ qua về cách công ty vận hành. Thanh Hạ chăm chú lắng nghe, ghi chú cẩn thận trong sổ tay. Cô cố gắng tạo ấn tượng tốt trong mắt Minh Quân – người vừa chuyên nghiệp, vừa có vẻ khó gần.
Đến phòng sáng tạo, Minh Quân dừng lại trước một chiếc bàn gọn gàng, trên đó là máy tính, các bản vẽ và một số mẫu quảng cáo.
“Đây sẽ là chỗ của em,” anh nói, giọng vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng. “Hôm nay anh sẽ giao cho em một số công việc cơ bản, giúp em làm quen với môi trường và phong cách công ty.”
Thanh Hạ gật đầu, ngồi xuống ghế, cảm giác vừa hứng thú vừa căng thẳng. Cô mở laptop, bắt đầu nghiên cứu dự án, cố tập trung để không bị phân tâm bởi ánh mắt Minh Quân thỉnh thoảng nhìn về phía mình.
Buổi sáng trôi qua, Minh Quân thỉnh thoảng quan sát Thanh Hạ làm việc. Anh nhận ra cô chăm chỉ, cẩn thận, nhưng vẫn còn nhiều thiếu sót – điều dễ hiểu với nhân viên mới. Không nói gì, anh chỉ nhẹ nhàng chỉnh sửa một số lỗi nhỏ trên bản thiết kế, vừa đủ để Thanh Hạ nhận ra sự giúp đỡ.
“Cô có thể thử cách này, sẽ gọn và thu hút hơn,” Minh Quân nói, giọng điệu vẫn lạnh, nhưng cử chỉ lại tỉ mỉ.
Thanh Hạ cảm giác tim mình hơi rung. Không hiểu sao, cách anh chỉ dạy không hề khắt khe, mà ngược lại còn khiến cô cảm thấy được tôn trọng.
“Dạ… vâng ạ, em sẽ thử ngay.” Cô ngập ngừng nhưng nở nụ cười nhẹ, ánh mắt lén nhìn Minh Quân.
Giữa buổi trưa, công ty sắp xếp bữa ăn nhẹ cho nhân viên mới. Thanh Hạ và Minh Quân ngồi cùng bàn, trò chuyện thoải mái hơn. Dù giọng anh vẫn điềm tĩnh, nhưng những câu hỏi về sở thích, thói quen, hay quan điểm làm việc khiến Thanh Hạ thấy anh không hoàn toàn lạnh lùng như vẻ bề ngoài.
Sau bữa trưa, khi mọi người trở lại làm việc, Thanh Hạ nhìn quanh phòng, thấy đồng nghiệp chăm chỉ, sáng tạo, và nhận ra mình may mắn khi được làm việc ở đây. Cô cũng lén liếc Minh Quân, thấy anh đang tập trung vào dự án, ánh mắt nghiêm túc nhưng đầy nhiệt huyết.
Buổi chiều trôi qua nhanh, Minh Quân kết thúc công việc bằng cách đưa cho Thanh Hạ một số gợi ý để cô tự luyện tập. Trước khi rời phòng, anh nhìn cô:
“Hôm nay em đã làm tốt. Tiếp tục giữ phong độ, và đừng ngại hỏi nếu có thắc mắc.”
Thanh Hạ cảm thấy tim mình ấm lên. Giọng anh không cần ngọt ngào, nhưng cách anh nhìn, cách anh quan sát và giúp đỡ khiến cô có cảm giác an toàn.
“Vâng ạ, em sẽ cố gắng. Cảm ơn anh rất nhiều.”
Khi ra khỏi phòng, Thanh Hạ hít một hơi thật sâu, tự nhủ: Ngày đầu tiên đã qua, nhưng cảm giác hôm nay… khác lạ quá. Anh ấy… khiến tim em rung động.
Chiều tối, khi cô rời công ty, thành phố vẫn nhộn nhịp, nhưng trong lòng Thanh Hạ, mọi thứ dường như chậm lại. Cô nhớ ánh mắt Minh Quân, những cử chỉ nhỏ nhưng tinh tế, và cả giọng nói trầm ấm của anh. Một nụ cười khẽ nở trên môi cô. Cô biết, đây không chỉ là một công việc mới – mà còn là khởi đầu của một câu chuyện, nơi trái tim cô có thể sẽ tìm thấy điều gì đó thật đặc biệt…