chạm vào tim em

Chương 2: Khoảng cách và ánh mắt lén lút


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Thanh Hạ thức dậy với một cảm giác vừa háo hức vừa bồn chồn. Ngày đầu tiên tại công ty đã kết thúc, nhưng hình ảnh Minh Quân vẫn đọng lại trong tâm trí cô – ánh mắt nghiêm nghị nhưng tinh tế, những cử chỉ nhỏ khi giúp cô chỉnh sửa bản thiết kế. Cô tự nhủ: Không sao đâu, Hạ à. Chỉ cần tập trung vào công việc, anh ấy cũng sẽ không còn quá xa lạ…

Cô bước vào phòng tắm, hít một hơi thật sâu. Mái tóc cô được buộc gọn gàng, áo sơ mi trắng vẫn giữ nét thanh lịch, váy đen tạo sự chuyên nghiệp nhưng vẫn nữ tính. Sau khi chuẩn bị xong, Thanh Hạ nhìn vào gương, mỉm cười: “Hôm nay, em sẽ làm tốt hơn ngày hôm qua.”

Khi đến công ty, không khí đã nhộn nhịp hơn hẳn. Những tiếng cười nói, tiếng gõ phím và tiếng điện thoại vang lên đều đều, nhưng trong mắt Thanh Hạ, mọi thứ dường như chỉ tập trung vào một người – Minh Quân.

Anh đứng ở bàn làm việc của mình, dáng người thẳng, ánh mắt chăm chú vào màn hình. Khi nhìn thấy Thanh Hạ bước vào, anh chỉ gật đầu nhẹ như để chào, không cần nhiều lời. Nhưng ánh mắt đó – nghiêm túc nhưng vẫn đầy quan sát – khiến Thanh Hạ cảm thấy hơi bối rối.

“Chào em, Hạ. Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu với dự án mới,” Minh Quân nói, giọng điệu vẫn trầm ấm nhưng đầy nghiêm túc.

Thanh Hạ gật đầu, cố gắng nén sự hồi hộp. Cô biết, để tạo ấn tượng tốt với Minh Quân, mình cần tập trung và thể hiện khả năng.

Buổi sáng trôi qua với những công việc cơ bản: Thanh Hạ học cách xử lý dữ liệu dự án, sắp xếp hình ảnh quảng cáo, và tìm hiểu các mẫu thiết kế đã thực hiện. Minh Quân đi qua đi lại, quan sát, thỉnh thoảng chỉ ra một số chi tiết cần chỉnh sửa. Cách anh làm việc nghiêm túc, tỉ mỉ, khiến Thanh Hạ vừa nể phục vừa có chút căng thẳng.

Đến giờ nghỉ trưa, Minh Quân bất ngờ mời Thanh Hạ đi ăn cùng anh và một vài đồng nghiệp trong phòng. Thanh Hạ hơi ngạc nhiên, nhưng vui vẻ đồng ý. Trên đường đi, cô cố trò chuyện, nhưng vẫn giữ sự lịch sự:

“Anh… anh thường ăn trưa ở đây à?” Thanh Hạ hỏi, giọng hơi ngượng.

Minh Quân quay sang, ánh mắt nhẹ hơn một chút: “Đôi khi. Hôm nay, tiện dẫn em đi cùng để biết không gian xung quanh.” Giọng anh vẫn điềm tĩnh, nhưng có một chút ấm áp len lỏi.

Trong quán ăn, không khí khá vui vẻ. Các đồng nghiệp trò chuyện rôm rả, cười đùa, còn Thanh Hạ vừa vui vừa lo lắng. Cô nhận ra, ngồi cạnh Minh Quân, tim mình có những nhịp đập lạ lùng – vừa hồi hộp, vừa tò mò.

Sau bữa trưa, khi trở về công ty, Thanh Hạ bắt đầu cảm nhận rõ rệt sự gần gũi với Minh Quân. Trong lúc cô làm dự án, anh đi qua bàn, nhìn cô một cách chăm chú. Cô thoáng đỏ mặt, nhưng vẫn cố gắng tập trung.

Đột nhiên, một email quan trọng xuất hiện trên màn hình của Thanh Hạ, yêu cầu chỉnh sửa gấp một phần thiết kế. Thanh Hạ hơi hoảng, chưa biết xử lý thế nào, thì Minh Quân đứng cạnh, nhìn qua vai cô:

“Em thử cách này, sẽ nhanh và hiệu quả hơn.” Anh chỉ ra một vài thao tác trên phần mềm.

Thanh Hạ làm theo, kết quả đúng như anh nói. Cô cảm giác vừa ngạc nhiên, vừa vui sướng. “Cảm ơn anh nhiều ạ. Em… em không nghĩ là sẽ nhanh như vậy.”

Minh Quân chỉ nhếch mép, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt lại thoáng dịu dàng. Thanh Hạ tự hỏi tại sao những chi tiết nhỏ như vậy lại khiến tim cô rung động.

Buổi chiều, dự án mới bắt đầu bước vào giai đoạn quan trọng. Thanh Hạ phải hợp tác trực tiếp với Minh Quân để hoàn thiện một chiến dịch quảng cáo. Trong lúc làm việc, hai người phải ngồi cạnh nhau, trao đổi ý tưởng liên tục. Ánh mắt họ chạm nhau nhiều lần, có lúc lén lút, có lúc trực tiếp nhưng lại không ai nói ra lời gì.

Trong một khoảnh khắc, Thanh Hạ vô tình đẩy nhầm chiếc bút rơi xuống sàn. Minh Quân cúi xuống nhặt giúp cô. Khi tay anh chạm vào tay cô, một luồng điện lạ chạy qua cơ thể cô, khiến cô hơi lùi lại một bước, đỏ mặt. Minh Quân dường như không để ý nhiều, nhưng ánh mắt anh thoáng một nét gì đó khó tả.

Cả buổi chiều trôi qua, công việc căng thẳng nhưng cũng đầy hứng khởi. Thanh Hạ cảm nhận được sự quan sát tinh tế của Minh Quân, nhưng cũng nhận ra sự khác biệt: anh nghiêm túc, tập trung vào công việc đến mức ít khi bộc lộ cảm xúc. Cô tự nhủ: Anh ấy thật khó gần… nhưng lại khiến em không thể rời mắt.

Khi chuẩn bị rời văn phòng, một hiểu lầm nhỏ xảy ra. Thanh Hạ nghe lỏm cuộc điện thoại của Minh Quân với đối tác, giọng anh hơi nghiêm trọng, nhắc đến “một nhân viên mới làm không tốt”. Cô thoáng buồn, nghĩ rằng anh đang chỉ trích mình. Cảm giác hụt hẫng len lỏi, nhưng cô không dám thốt ra.

Trên đường về nhà, Thanh Hạ liên tục suy nghĩ: Mình… mình có làm gì sai không? Hay anh ấy thật sự lạnh lùng với em? Nhưng cùng lúc, cô lại nhớ những cử chỉ quan tâm nhỏ hôm nay: giúp đỡ chỉnh sửa bản thiết kế, đưa bút khi cô đánh rơi… Tâm trạng cô rối bời, vừa vui vừa buồn, vừa tò mò vừa lo lắng.

Buổi tối, Thanh Hạ ngồi trước bàn học, ghi chú lại những điều học được trong ngày đầu tiên. Cô nhớ ánh mắt Minh Quân khi anh dạy cô chỉnh sửa, nhớ nụ cười nhẹ của anh khi đồng nghiệp khen dự án. Mọi thứ đều khiến cô cảm thấy trái tim mình rung động – một cảm giác vừa mới lạ, vừa ngọt ngào.

Trước khi đi ngủ, cô nhắn một tin ngắn cho Minh Quân: “Cảm ơn anh hôm nay ạ. Em sẽ cố gắng hơn ngày mai.”

Khoảng vài phút sau, điện thoại rung. Minh Quân trả lời: “Ngày mai bắt đầu sớm. Chuẩn bị tinh thần nhé.” Giọng anh điềm tĩnh, nhưng Thanh Hạ cảm nhận được sự quan tâm tiềm ẩn.

Cô mỉm cười, tự nhủ: Có lẽ anh ấy không hoàn toàn lạnh lùng… và mình… mình bắt đầu thích anh rồi.

Với Thanh Hạ, ngày thứ hai ở công ty không chỉ là tiếp tục công việc, mà còn là bước đầu tiên trong hành trình cảm xúc với Minh Quân – người đàn ông vừa nghiêm nghị, vừa tinh tế, và dường như đã vô tình chiếm một góc nhỏ trong trái tim cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×