chạm vào tim em

Chương 4: Bước gần hơn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ tư, Thanh Hạ thức dậy với cảm giác nhẹ nhõm pha lẫn háo hức. Hôm qua, hiểu lầm với Minh Quân vẫn còn ám ảnh cô, nhưng tin nhắn anh gửi hôm tối đã khiến cô thấy ấm lòng. Anh ấy vẫn quan tâm, chỉ là nghiêm túc thôi… cô tự nhủ, nở nụ cười trên môi.

Cô chuẩn bị trang phục cho ngày mới, một chiếc áo sơ mi pastel nhẹ nhàng, chân váy màu kem, vừa gọn gàng chuyên nghiệp, vừa nữ tính. Khi soi gương, cô hít một hơi thật sâu: “Hôm nay, sẽ là một ngày tốt lành. Mình phải làm Minh Quân nhìn thấy sự tiến bộ của mình.”

Khi bước vào công ty, không khí vẫn nhộn nhịp như thường lệ. Minh Quân đứng ở bàn làm việc, tay vẫn gõ phím nhanh nhẹn. Khi thấy Thanh Hạ, anh chỉ gật đầu chào, ánh mắt tập trung nhưng dịu dàng hơn hôm qua. Cảm giác này khiến trái tim cô rung lên một lần nữa, vừa lo lắng vừa háo hức.

“Chào em, Hạ. Hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau hoàn thiện một phần quan trọng trong dự án,” Minh Quân nói, giọng trầm ấm. Cách anh chọn từ ngữ khiến Thanh Hạ cảm nhận được sự tin tưởng, thay cho vẻ nghiêm nghị hôm qua.

Buổi sáng trôi qua với những công việc chuẩn bị cho chiến dịch quảng cáo. Thanh Hạ chăm chú làm việc, đôi khi lén nhìn Minh Quân khi anh đang chỉnh sửa một bản thiết kế. Mỗi cử chỉ của anh đều khiến cô thấy tim mình rung động.

Khoảng giữa buổi, Minh Quân bất ngờ đi lại gần bàn cô:

“Em có thể thử cách này, sẽ hiệu quả hơn,” anh nói, cúi sát để chỉ vào màn hình. Tay anh chạm nhẹ vào tay cô khi chỉ vị trí cần chỉnh sửa. Thanh Hạ hơi lùi lại, đỏ mặt, nhưng không giấu được nụ cười: “Vâng ạ, em sẽ thử ngay.”

Cả hai cùng nhau thử nghiệm ý tưởng mới, trao đổi liên tục, thỉnh thoảng nheo mắt cười, thậm chí lén nhìn nhau qua những bản thiết kế. Không khí căng thẳng của dự án dần trở nên nhẹ nhàng, gần gũi, như một nhịp cầu vô hình nối hai trái tim.

Tuy nhiên, hiểu lầm hôm qua vẫn còn len lỏi. Thanh Hạ tự hỏi: Anh ấy có còn giận mình không? Hay… anh ấy nghĩ mình cố tình phá công việc? Nhưng khi nhìn ánh mắt anh, cô thấy một sự quan tâm tinh tế – Minh Quân không hề tỏ vẻ tức giận, chỉ nghiêm túc tập trung vào công việc.

Đến giờ nghỉ trưa, Minh Quân đề nghị:

“Chúng ta đi ăn trưa cùng nhau, nói chuyện về chiến dịch. Em sẽ có cơ hội học thêm một số mẹo.”

Thanh Hạ gật đầu, tim hơi đập nhanh. Khi đi ra quán ăn, Minh Quân đi cạnh cô, ánh mắt thỉnh thoảng lướt nhìn, nụ cười thoáng qua trên môi – rất nhẹ, nhưng đủ để cô cảm nhận được sự quan tâm.

Trong bữa trưa, Minh Quân chia sẻ những kinh nghiệm quý báu về thiết kế, cách phối màu và bố cục sao cho bắt mắt. Thanh Hạ chăm chú lắng nghe, thi thoảng nở nụ cười, ánh mắt ánh lên niềm hứng khởi. Cô nhận ra, Minh Quân không chỉ nghiêm nghị mà còn ấm áp, tinh tế trong cách chỉ dẫn.

Sau bữa trưa, khi trở lại công ty, Minh Quân gợi ý một thử thách nhỏ:

“Chiều nay, em sẽ thử làm một bản thiết kế riêng cho phần quảng cáo này. Anh muốn xem ý tưởng của em.”

Thanh Hạ vừa vui vừa lo lắng. Cô biết, đây là cơ hội để chứng minh khả năng của mình, nhưng cũng áp lực khi Minh Quân theo sát và đánh giá.

Cô bắt đầu làm việc, bàn tay thoăn thoắt trên bàn phím, mắt dán chặt vào màn hình. Minh Quân đi qua đi lại, thỉnh thoảng cúi xuống để chỉnh sửa một chi tiết nhỏ. Khi tay anh chạm nhẹ vào tay cô lần nữa, Thanh Hạ đỏ mặt, cảm giác tim mình như bị lạc nhịp.

Một lúc sau, Minh Quân dừng lại, nhìn cô:

“Ý tưởng của em khá tốt. Chỉ cần chỉnh một vài chi tiết nhỏ là hoàn hảo.”

Thanh Hạ mỉm cười, cảm giác hạnh phúc tràn ngập: Anh ấy khen mình… và nhìn mình bằng ánh mắt như thế…

Chiều hôm đó, dự án đã gần hoàn thiện. Thanh Hạ cảm nhận rõ sự tiến bộ của bản thân, nhưng đồng thời cũng cảm nhận sự gần gũi với Minh Quân – ánh mắt, cử chỉ, và sự quan tâm tinh tế đều khiến cô rung động.

Tuy nhiên, một hiểu lầm nhỏ lại xảy ra. Khi Minh Quân nhận điện thoại từ đối tác, anh vô tình nói một câu khiến Thanh Hạ hiểu nhầm rằng anh đang trách cô vì vụ nhầm thư mục hôm trước. Cô buồn bã, không dám đối diện trực tiếp với anh, chỉ cúi đầu làm nốt công việc.

Minh Quân, nhận thấy thái độ khác lạ của Thanh Hạ, thoáng nhíu mày. Anh bước lại gần:

“Có chuyện gì sao? Em trông khác hôm qua.”

Thanh Hạ khẽ lắc đầu, cố giấu nỗi buồn: “Dạ… không có gì ạ.” Nhưng trong lòng cô vẫn rối bời. Sao hôm nay mọi thứ lại khiến tim mình nhói lên…

Buổi chiều trôi qua, Minh Quân kết thúc công việc bằng một cử chỉ bất ngờ:

“Em làm tốt. Hãy nghỉ sớm một chút, về nhà nghỉ ngơi. Ngày mai còn nhiều việc.”

Thanh Hạ ngạc nhiên nhưng vui sướng. Cô đứng dậy, cảm ơn: “Vâng ạ… cảm ơn anh rất nhiều.”

Khi rời văn phòng, Thanh Hạ nhớ lại toàn bộ ngày hôm nay – những khoảnh khắc lén nhìn, những cử chỉ nhỏ nhưng tinh tế, và cả sự quan tâm ngầm của Minh Quân. Cô nhận ra trái tim mình đang dần rung động mạnh mẽ hơn.

Trên đường về, Thanh Hạ nhắn tin cho Minh Quân:

“Cảm ơn anh hôm nay ạ. Em rất vui khi học được nhiều từ anh.”

Một lúc sau, điện thoại rung lên:

“Ngày mai tiếp tục nhé. Anh thấy em tiến bộ nhanh.” Giọng anh vẫn điềm tĩnh, nhưng Thanh Hạ cảm nhận được sự đánh giá đầy thiện cảm.

Khi nằm trên giường, cô nhắm mắt lại, nhớ từng khoảnh khắc hôm nay: ánh mắt anh, nụ cười thoáng qua, những lần tay chạm nhẹ… Tất cả đều khiến trái tim cô rung động mạnh mẽ, một cảm giác vừa lo lắng, vừa ngọt ngào, vừa háo hức cho những ngày tiếp theo.

Ngày thứ tư kết thúc, để lại trong lòng Thanh Hạ một cảm giác vừa bình yên, vừa mong chờ. Cô biết, Minh Quân không chỉ là sếp – anh đang dần trở thành người quan trọng trong trái tim mình, và mỗi ngày bên anh đều là một bước tiến trong hành trình cảm xúc đầy lãng mạn này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×