Ngày thứ ba tại công ty, Thanh Hạ thức dậy với cảm giác vừa háo hức vừa bồn chồn. Cô đã quen với không khí nhộn nhịp của văn phòng, quen với những thao tác cơ bản trong dự án mới, nhưng vẫn không thể quên những khoảnh khắc hôm qua với Minh Quân – ánh mắt tinh tế, những cử chỉ giúp đỡ cô, và cả những lời nhắn ngắn nhưng ấm áp.
Thanh Hạ bước vào phòng tắm, nhìn bản thân trong gương, chỉnh lại mái tóc buộc gọn gàng. Cô tự nhủ: Hôm nay mình sẽ tập trung, làm tốt hơn nữa. Và… anh ấy sẽ nhìn thấy nỗ lực của mình.
Khi cô bước vào công ty, không khí đã nhộn nhịp hơn hẳn. Minh Quân đứng ở bàn làm việc, ánh mắt chăm chú vào màn hình. Khi nhìn thấy Thanh Hạ, anh gật đầu nhẹ – giống như hôm qua. Thanh Hạ cảm thấy tim mình hơi rung, nhưng cố gắng bình tĩnh.
“Chào em, Hạ. Hôm nay anh giao cho em một nhiệm vụ nhỏ, liên quan đến dự án quảng cáo mới. Em theo anh một lát nhé.” Minh Quân nói, giọng điềm tĩnh nhưng vẫn có sự nghiêm túc đặc trưng.
Thanh Hạ gật đầu, đi theo anh qua phòng họp. Trên đường đi, cô cố trò chuyện: “Anh… anh hôm nay có bận không ạ?”
Minh Quân quay sang, ánh mắt thoáng dịu: “Cũng bình thường. Nhưng công việc này cần tập trung, em hãy theo sát nhé.” Giọng anh vẫn nghiêm nghị, nhưng Thanh Hạ cảm nhận được sự quan tâm ẩn sau lời nói.
Trong phòng họp, Minh Quân đưa cho cô một bản thiết kế chưa hoàn thiện. Anh giải thích chi tiết: “Em hãy kiểm tra các chi tiết màu sắc, font chữ, và hình ảnh xem có gì chưa phù hợp. Đây là dự án quan trọng, cần hoàn thiện nhanh.”
Thanh Hạ chăm chú làm theo hướng dẫn. Cô vừa tập trung, vừa ngạc nhiên trước sự tỉ mỉ của Minh Quân. Anh không chỉ chỉ dẫn chi tiết, mà còn để cô tự thử nghiệm các cách khác nhau, khuyến khích cô phát huy sáng tạo.
Nhưng rồi, một sự việc nhỏ xảy ra khiến không khí trở nên căng thẳng. Thanh Hạ vô tình mở nhầm một thư mục chứa thông tin nhạy cảm của công ty, nơi Minh Quân đang lưu trữ bản thảo dự án chưa hoàn chỉnh. Khi cô nhìn thấy những ghi chú chi tiết của anh, mắt cô tròn xoe, vừa tò mò vừa lo lắng.
“Ồ… hình như mình mở nhầm…” Thanh Hạ lắp bắp, vội tắt màn hình. Nhưng Minh Quân đã đứng cạnh, ánh mắt sắc bén nhìn cô.
“Em vừa xem gì?” Giọng anh vừa nghiêm nghị vừa có chút căng thẳng.
Thanh Hạ đỏ mặt: “Dạ… em… em vô tình mở nhầm thôi ạ. Em không xem hết đâu, em hứa.”
Minh Quân nhíu mày, bước lại gần. “Thông tin này rất quan trọng. Cần cẩn thận hơn. Lần sau, đừng bao giờ làm việc này nữa.” Giọng anh nghiêm khắc, khiến Thanh Hạ cảm thấy vừa sợ vừa áy náy.
Cô cúi đầu, nhấn mạnh: “Vâng ạ… em xin lỗi.” Nhưng trong lòng, cô tự nhủ: Sao hôm nay anh nhìn mình nghiêm trọng quá vậy…
Sau khoảnh khắc căng thẳng, Minh Quân thở dài, vẻ mặt dịu lại: “Được rồi, em tiếp tục công việc đi. Nhưng nhớ… phải tập trung.”
Thanh Hạ gật đầu, nhưng tim cô vẫn lo lắng. Cô tự hỏi: Mình có làm gì quá sai không? Hay… anh ấy thực sự không thích mình?
Buổi trưa, công ty sắp xếp bữa ăn nhẹ. Thanh Hạ ngồi cùng bàn với Minh Quân và vài đồng nghiệp. Cô lén nhìn anh, thấy anh cũng đang quan sát cô. Một cảm giác lạ len lỏi trong lòng: vừa muốn gần gũi, vừa sợ làm gì đó sai khiến anh thất vọng.
Khi bữa ăn kết thúc, Minh Quân đưa Thanh Hạ ra ngoài: “Chiều nay em sẽ phải hợp tác với anh trực tiếp. Hãy chuẩn bị tinh thần.” Giọng anh vẫn điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lại thoáng dịu dàng.
Buổi chiều, cả hai cùng nhau hoàn thiện dự án. Thanh Hạ cảm thấy áp lực, nhưng cũng vui vì được làm việc sát Minh Quân. Anh chỉ dẫn cô từng bước, thỉnh thoảng cúi sát để chỉnh sửa chi tiết, khiến Thanh Hạ cảm giác tim mình đập nhanh.
Một khoảnh khắc nhỏ nhưng đủ để cô nhớ mãi: khi Thanh Hạ không tìm thấy font chữ phù hợp, Minh Quân cúi xuống nhìn qua vai cô. Tay anh chạm vào tay cô để chỉ vào màn hình. Thanh Hạ hơi lùi lại, đỏ mặt, nhưng anh chỉ mỉm cười nhẹ, không nói gì.
Dự án dần hoàn thiện, Minh Quân gật đầu hài lòng: “Tốt. Em đã tiến bộ nhanh.”
Thanh Hạ mỉm cười, cảm giác vừa hạnh phúc vừa tự hào. Cô nhận ra, Minh Quân không chỉ nghiêm nghị mà còn tinh tế, quan tâm từng chi tiết nhỏ trong công việc của cô.
Nhưng rồi, hiểu lầm lại xảy ra. Một đồng nghiệp khác – vô tình – nhắc đến việc “nhân viên mới hôm qua mở nhầm thư mục quan trọng”, khiến Minh Quân hiểu nhầm Thanh Hạ có ý xem trộm tài liệu. Ánh mắt anh thoáng nghi ngờ.
Thanh Hạ nhận ra thái độ khác lạ từ Minh Quân, nhưng chưa kịp giải thích. Cô cảm giác lòng mình hơi đau, vừa buồn vừa thất vọng. Sao anh có thể nghĩ như vậy về mình…
Buổi tối, khi rời công ty, Thanh Hạ suy nghĩ miên man: Mình chỉ vô tình thôi… Sao mọi thứ hôm nay lại trở nên khó xử đến vậy… Nhưng cùng lúc, cô nhớ những khoảnh khắc anh giúp đỡ cô, ánh mắt lén nhìn, giọng nói điềm tĩnh nhưng ấm áp. Một cảm giác rối bời len lỏi trong tim cô – vừa buồn, vừa rung động.
Trên đường về nhà, cô nhắn tin cho Minh Quân: “Em xin lỗi nếu hôm nay làm phiền anh. Em chỉ vô tình thôi ạ.”
Một lúc sau, điện thoại rung lên: “Không sao. Chỉ cần cẩn thận hơn là được. Ngày mai tiếp tục nhé.” Giọng anh vẫn điềm tĩnh, nhưng Thanh Hạ cảm nhận được sự quan tâm tiềm ẩn.
Khi nằm trên giường, Thanh Hạ khẽ mỉm cười: Hiểu lầm hôm nay thật sự khiến trái tim mình rung động… Anh ấy… khiến mình vừa sợ, vừa muốn gần anh hơn…
Ngày thứ ba kết thúc, để lại trong lòng Thanh Hạ nhiều cảm xúc phức tạp – vừa hạnh phúc, vừa lo lắng, vừa tò mò. Cô biết, hành trình với Minh Quân mới chỉ bắt đầu, và mỗi khoảnh khắc bên anh đều quý giá và đáng nhớ.