chạm vào tim em

Chương 6: Khoảnh khắc rung động


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ sáu, Thanh Hạ thức dậy với một cảm giác vừa hồi hộp vừa háo hức. Cô biết hôm nay sẽ là một ngày quan trọng, không chỉ vì công việc, mà còn vì cô cảm nhận rõ ràng rằng Minh Quân đang dần trở thành người chiếm giữ một góc nhỏ trong trái tim cô.

Cô chọn một bộ trang phục thanh lịch nhưng có chút nữ tính: áo sơ mi trắng nhẹ nhàng, chân váy xếp ly màu xanh nhạt, tóc buộc gọn nhưng thả vài lọn nhẹ phía trước, tạo cảm giác mềm mại. Khi soi gương, cô hít một hơi thật sâu: “Hôm nay… mình sẽ làm tốt, và… sẽ gần anh ấy hơn một chút.”

Khi bước vào công ty, không khí vẫn nhộn nhịp như thường lệ. Minh Quân đứng bên bàn làm việc, ánh mắt chăm chú vào màn hình. Khi nhìn thấy Thanh Hạ, anh gật đầu chào. Khoảnh khắc đó khiến tim cô rung lên, một cảm giác vừa bồn chồn vừa hạnh phúc len lỏi.

“Chào em, Hạ. Hôm nay sẽ là một nhiệm vụ quan trọng. Em chuẩn bị chưa?” giọng anh trầm ấm, nhưng ẩn chứa một chút tinh nghịch mà Thanh Hạ khó có thể nhận ra vào lần đầu.

Thanh Hạ gật đầu, cố nén sự hồi hộp: “Dạ, em sẵn sàng ạ.”

Buổi sáng bắt đầu với việc Minh Quân giao cho Thanh Hạ phụ trách một phần quan trọng trong dự án quảng cáo: chỉnh sửa hình ảnh chủ đạo, đồng thời tạo một số chi tiết phụ để hoàn thiện bản demo cuối cùng. Thanh Hạ vừa tập trung làm việc, vừa ngạc nhiên trước sự chỉ dẫn tinh tế của anh. Anh không chỉ bảo cô chỉnh sửa từng chi tiết mà còn thỉnh thoảng cúi sát để trao đổi, khiến cô cảm nhận được sự gần gũi không lời.

Trong lúc làm việc, một tình huống bất ngờ xảy ra. Thanh Hạ vô tình xóa một phần hình ảnh mà cô đã chỉnh sửa cẩn thận. Cô hoảng hốt, tay run run trên bàn phím. Minh Quân đi qua, nhìn thấy sự cố, nhưng không hề la mắng. Anh nhẹ nhàng nhíu mày, cúi xuống:

“Không sao, em bình tĩnh. Hãy thử cách này, sẽ nhanh hơn.”

Tay anh chạm vào tay cô lần nữa khi chỉ dẫn, và lần này, Thanh Hạ không rút tay. Cô cảm giác tim mình như nhảy loạn nhịp. Ánh mắt anh nhìn cô đầy dịu dàng, nhưng vẫn nghiêm túc. Cô tự hỏi: Tại sao mỗi lần gần anh, tim mình lại như vậy?

Buổi trưa, Minh Quân mời Thanh Hạ đi ăn cùng anh và một vài đồng nghiệp thân thiết. Cả nhóm vui vẻ trò chuyện, cười nói, nhưng Thanh Hạ chỉ chú ý đến Minh Quân. Anh vừa lắng nghe, vừa tham gia một cách tinh tế, khiến cô cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt.

Khi đi qua quán ăn, Minh Quân hỏi:

“Em thấy công việc hôm nay thế nào?”

Thanh Hạ mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm vui: “Em cảm thấy mình tiến bộ hơn. Và… em vui vì được học hỏi nhiều từ anh.”

Minh Quân gật đầu, ánh mắt dịu dàng: “Em làm tốt. Anh thấy em chăm chỉ và sáng tạo.”

Sau bữa trưa, cả hai trở lại công ty để hoàn thiện dự án. Minh Quân đề nghị Thanh Hạ thử sáng tạo thêm một vài chi tiết nhỏ, anh đứng sát bên, trao đổi liên tục, thỉnh thoảng nheo mắt hay mỉm cười với cô. Những khoảnh khắc nhỏ ấy khiến trái tim cô nhảy loạn nhịp, một cảm giác vừa hồi hộp vừa ngọt ngào.

Khi Thanh Hạ hoàn thành bản demo, Minh Quân bước lại gần, nhìn bản thiết kế:

“Rất tốt. Em đã nắm bắt ý tưởng chính xác và thêm những chi tiết rất tinh tế. Anh… đánh giá cao.”

Thanh Hạ đỏ mặt, cảm giác hạnh phúc tràn ngập: Anh ấy khen mình… và ánh mắt anh… khiến mình rung động.

Buổi chiều, Minh Quân đề nghị một buổi họp nhanh với toàn nhóm để trình bày dự án. Thanh Hạ đứng cạnh anh, trong lòng vừa hồi hộp vừa tự hào. Khi Minh Quân giới thiệu cô với các thành viên khác:

“Đây là Hạ, người đã phụ trách phần thiết kế chính cho dự án lần này. Cô ấy làm rất tốt.”

Những lời đó vang lên, Thanh Hạ cảm thấy tim mình nhảy lên. Không chỉ vì được khen, mà còn vì Minh Quân đã giới thiệu cô một cách đầy tự hào trước đồng nghiệp. Ánh mắt anh nhìn cô đầy trìu mến, khiến cô cảm giác như cả thế giới này chỉ còn hai người.

Khi buổi họp kết thúc, Minh Quân gọi cô lại:

“Em làm tốt hôm nay. Nhưng… còn một chuyện anh muốn nói.”

Thanh Hạ nhìn anh, tim đập nhanh. Cô không biết điều gì sắp xảy ra, nhưng cảm giác hồi hộp khiến cô không thể thốt ra lời.

Minh Quân hít một hơi, giọng trầm ấm:

“Hôm nay, em đã làm anh ấn tượng. Không chỉ vì công việc, mà còn vì cách em luôn nghiêm túc, chăm chỉ và biết quan tâm đến mọi chi tiết nhỏ. Anh… muốn em biết rằng, anh đánh giá cao em, hơn cả một nhân viên bình thường.”

Thanh Hạ đỏ mặt, cảm giác như tim cô vừa bị một luồng điện nhẹ xẹt qua. Cô không dám tin vào tai mình: Anh… đang khen… và quan tâm… đến mình nhiều hơn cả công việc?

Minh Quân tiếp tục:

“Anh… cũng muốn em biết, anh không chỉ nhìn thấy sự chăm chỉ của em, mà còn… sự dịu dàng, sự tinh tế và cả trái tim em. Anh… có chút… rung động với em.”

Thanh Hạ lặng người, đôi mắt mở to, tim đập mạnh. Cô không ngờ, những cảm xúc mà cô cảm nhận bấy lâu nay – sự quan tâm, ánh mắt, cử chỉ tinh tế – lại là thật.

Một khoảnh khắc im lặng bao trùm, cả hai chỉ nhìn nhau, như muốn khắc ghi tất cả. Thanh Hạ cảm thấy tim mình vừa vui sướng, vừa bối rối, vừa hồi hộp.

Minh Quân nhích lại gần, hạ giọng:

“Em có cảm giác giống anh không?”

Thanh Hạ khẽ gật đầu, mắt ánh lên niềm hạnh phúc: “Em… em cũng… rung động với anh.”

Nụ cười xuất hiện trên môi Minh Quân, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định. Anh đưa tay chạm nhẹ vào tay cô, một lần chạm đầy trìu mến nhưng cũng đầy ngọt ngào. Khoảnh khắc ấy khiến trái tim Thanh Hạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng cô không rút tay, vì cảm nhận được tình cảm thật sự từ anh.

Buổi chiều trôi qua trong không khí vừa hồi hộp vừa ngọt ngào. Cả hai cùng nhau hoàn thiện nốt dự án, nhưng trong lòng họ, một sợi dây vô hình đã nối chặt trái tim họ lại với nhau. Mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười, mỗi cử chỉ giờ đây đều mang ý nghĩa khác – một lời hứa ngầm, một tình cảm dần được thừa nhận.

Khi rời công ty, Minh Quân nhẹ nhàng nói:

“Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu một nhiệm vụ mới. Nhưng hôm nay… em hãy nghỉ ngơi, để trái tim và tâm trí em được thư giãn.”

Thanh Hạ mỉm cười, cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp cơ thể: Anh ấy… quan tâm mình… và… mình… cũng yêu anh ấy.

Khi nằm trên giường, cô nhớ lại toàn bộ khoảnh khắc hôm nay: ánh mắt, nụ cười, sự quan tâm, lời nói dịu dàng của Minh Quân. Cô cảm nhận một cảm giác ngọt ngào, vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc, vừa mong chờ. Cô biết, mối quan hệ giữa hai người đã bước sang một chương mới – một chương đầy tình cảm, ngọt ngào, nhưng cũng đầy thử thách và cảm xúc chân thật.

Ngày thứ sáu kết thúc, để lại trong trái tim Thanh Hạ một cảm giác vừa bình yên vừa hồi hộp. Cô biết, Minh Quân không chỉ là sếp – anh đang trở thành người quan trọng nhất trong đời cô. Mỗi ngày bên anh đều là một bước tiến trong hành trình tình cảm đầy lãng mạn, ngọt ngào, nhưng cũng đầy bất ngờ và thử thách.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×