Ngày thứ bảy tại công ty, Thanh Hạ thức dậy với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Hôm nay, cô sẽ đối mặt với một thử thách mới – một phần dự án quan trọng đòi hỏi sự chính xác và sáng tạo tối đa. Nhưng đồng thời, trong lòng cô vẫn còn dư âm ngọt ngào từ khoảnh khắc hôm qua với Minh Quân – ánh mắt dịu dàng, nụ cười nhẹ, và sự quan tâm sâu sắc mà anh dành cho cô.
Cô chọn một bộ trang phục thanh lịch: áo sơ mi pastel, chân váy xếp ly màu ghi nhạt, tóc buộc gọn gàng nhưng thả vài lọn nhẹ phía trước, vừa tạo cảm giác chuyên nghiệp, vừa mềm mại nữ tính. Khi soi gương, cô hít một hơi thật sâu: “Hôm nay phải thật tập trung, nhưng… cũng muốn gần anh ấy hơn một chút.”
Khi bước vào công ty, không khí nhộn nhịp đã bao trùm khắp nơi. Minh Quân đang đứng cạnh bàn làm việc, ánh mắt chăm chú vào màn hình. Khi nhìn thấy Thanh Hạ, anh gật đầu chào, và nụ cười thoáng qua khiến tim cô rung lên. Khoảnh khắc ấy khiến cô vừa bình yên, vừa hồi hộp.
“Chào em, Hạ. Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu một phần quan trọng trong dự án. Anh sẽ giao cho em nhiệm vụ riêng, nhưng… có chút thử thách. Em sẵn sàng chưa?” giọng anh điềm tĩnh nhưng ánh mắt lấp lánh một sự tinh nghịch.
Thanh Hạ gật đầu, cố nén sự hồi hộp: “Dạ, em sẵn sàng ạ.”
Buổi sáng bắt đầu với việc Thanh Hạ phải phối hợp với một nhóm khác để hoàn thiện phần nội dung trực tuyến, đồng thời kết hợp với thiết kế hình ảnh. Đây là lần đầu tiên cô phải làm việc trực tiếp với nhiều đồng nghiệp, và áp lực không hề nhỏ.
Trong quá trình làm việc, một đồng nghiệp tên Lan – người có tính cách hơi ghen tị với Thanh Hạ – vô tình hoặc cố tình chọc phá cô. Cô ấy nói với giọng thách thức:
“Ôi, mới vào công ty mà đã được Minh Quân ưu ái hướng dẫn tận tình thế sao? Em không sợ làm hỏng dự án à?”
Thanh Hạ đỏ mặt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Dạ… em sẽ cố gắng hết sức ạ.”
Minh Quân đi tới, ánh mắt sắc bén nhưng vẫn dịu dàng:
“Lan, đừng làm mất tập trung. Mọi người hãy tập trung vào công việc.”
Câu nói điềm tĩnh nhưng kiên quyết của anh khiến không khí yên tĩnh trở lại. Thanh Hạ nhìn anh, lòng vừa biết ơn, vừa cảm giác tim mình rung động. Cô nhận ra, Minh Quân không chỉ quan tâm đến công việc mà còn quan tâm đến cô một cách đặc biệt.
Trong lúc làm việc, một tình huống dở khóc dở cười xảy ra: Thanh Hạ vô tình gửi nhầm bản nháp cho nhóm khác. Khi cô nhận ra, tim cô đập mạnh, lo lắng không biết Minh Quân sẽ phản ứng thế nào. Anh bước lại, nhìn bản nháp trên màn hình, nhíu mày:
“Em lại gửi nhầm rồi à? Đây là lần thứ hai. Cần cẩn thận hơn.”
Thanh Hạ cúi đầu, cảm giác vừa xấu hổ vừa lo lắng: “Dạ… em xin lỗi ạ. Em sẽ chỉnh sửa ngay.”
Minh Quân nhìn cô một lúc, rồi mỉm cười nhẹ:
“Được rồi, đừng lo lắng quá. Anh biết em không cố tình. Hãy tập trung vào phần tiếp theo.”
Khoảnh khắc ấy khiến trái tim Thanh Hạ rung lên, vừa cảm thấy an toàn, vừa hạnh phúc. Cô nhận ra, mỗi cử chỉ, mỗi lời nói của anh đều mang một sự quan tâm tinh tế mà cô không thể phủ nhận.
Buổi trưa, Minh Quân mời Thanh Hạ đi ăn cùng anh và vài đồng nghiệp khác. Không khí vui vẻ, tiếng cười vang khắp phòng, nhưng Thanh Hạ chỉ chú ý đến Minh Quân. Anh lắng nghe cô, thỉnh thoảng trao đổi vài câu, ánh mắt dịu dàng khiến cô cảm giác vừa hồi hộp, vừa ấm áp.
Khi ăn xong, Minh Quân kéo cô ra ngoài sân công ty, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt anh, khiến cô cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa:
“Hôm nay, em đã làm việc rất tốt. Anh thấy em tiến bộ nhanh chóng,” anh nói, giọng trầm ấm nhưng dịu dàng.
Thanh Hạ mỉm cười, tim rung động: “Em… em sẽ cố gắng nhiều hơn nữa ạ.”
Một khoảnh khắc im lặng bao trùm, cả hai chỉ nhìn nhau. Minh Quân cúi xuống, chạm nhẹ vào tay cô:
“Em biết không… anh không chỉ đánh giá cao sự chăm chỉ của em, mà còn… trái tim và sự tinh tế của em. Anh… thật sự rung động với em.”
Thanh Hạ lặng người, cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô không ngờ những cảm xúc cô cảm nhận bấy lâu nay – ánh mắt, cử chỉ, quan tâm tinh tế – đều là thật.
Nhưng thử thách chưa dừng lại. Khi trở lại công ty, Lan tiếp tục tạo ra những rắc rối: cố tình phàn nàn về cách Thanh Hạ trình bày ý tưởng trước nhóm, khiến một vài đồng nghiệp khác nghi ngờ năng lực của cô.
Thanh Hạ cảm thấy áp lực, nhưng Minh Quân đứng bên, bảo vệ và hỗ trợ cô:
“Ý tưởng của Hạ rất sáng tạo và hợp lý. Em đã làm tốt, đừng để lời nói vô ý ảnh hưởng.”
Những lời đó khiến trái tim cô ấm áp. Cô nhận ra, Minh Quân không chỉ quan tâm tình cảm mà còn bảo vệ cô trong công việc, tạo cảm giác an toàn tuyệt đối.
Buổi chiều, Thanh Hạ hoàn thành phần việc được giao, bản demo cuối cùng được gửi lên trình duyệt thử nghiệm. Minh Quân bước lại gần, nhìn cô:
“Em đã làm tốt. Anh tin rằng… chúng ta có thể hoàn thành dự án xuất sắc nhờ sự hợp tác của em.”
Thanh Hạ đỏ mặt, cảm giác hạnh phúc lan tỏa: Anh ấy… tin tưởng mình… và… quan tâm mình đến mức này.
Khi rời công ty, Minh Quân nhẹ nhàng nói:
“Hôm nay em đã trải qua một thử thách, nhưng… anh thấy em vượt qua rất tốt. Hãy nghỉ ngơi, ngày mai còn nhiều việc.”
Thanh Hạ mỉm cười, lòng tràn ngập hạnh phúc. Cô biết, mối quan hệ giữa cô và Minh Quân đang tiến triển từng ngày – vừa lãng mạn, vừa thử thách, vừa đầy rung động.
Trên đường về nhà, cô suy nghĩ về tất cả khoảnh khắc hôm nay: ánh mắt, nụ cười, sự quan tâm, bảo vệ, những cử chỉ tinh tế của Minh Quân. Cô nhận ra, tình cảm giữa họ đã vượt ra khỏi ranh giới công việc, trở thành một mối quan hệ đầy rung động và lãng mạn.
Khi nằm trên giường, nhắm mắt lại, cô cảm nhận rõ ràng trái tim mình đang đập mạnh, vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Cô biết, những thử thách và xung đột nhẹ hôm nay không chỉ giúp cô trưởng thành, mà còn khiến mối quan hệ giữa cô và Minh Quân thêm gắn bó, sâu sắc và đầy cảm xúc.
Ngày thứ bảy kết thúc, để lại trong trái tim Thanh Hạ một cảm giác vừa bình yên, vừa hồi hộp, vừa ngọt ngào. Cô biết, Minh Quân không chỉ là sếp – anh đã trở thành người quan trọng nhất trong đời cô, và mỗi ngày bên anh đều là một bước tiến trong hành trình tình cảm đầy lãng mạn, thử thách và cảm xúc chân thật.