Buổi chiều mùa hạ, ánh nắng rơi qua khung cửa kính lớn của bệnh viện trung tâm, trải thành từng mảng vàng ấm trên nền gạch trắng. Trong phòng làm việc tầng mười bốn, Cố Tâm An vẫn ngồi im lặng trước bàn, đôi mắt đăm đăm nhìn vào tờ giấy đặt giữa hai bàn tay.
Tờ giấy ấy chính là hợp đồng hôn nhân – thứ mà cha cô vừa đưa cách đây chưa đầy một tiếng.
“Con không có lựa chọn nào khác đâu, Tâm An.” Giọng Cố Trạch Minh khàn khàn, mệt mỏi vang lên. Người đàn ông từng oai phong, nay tóc đã điểm bạc, đôi vai trĩu nặng vì gánh nợ của bệnh viện Cố Thịnh – nơi mà cả đời ông đã dốc tâm xây dựng. “Nếu con không đồng ý, bệnh viện sẽ phải tuyên bố phá sản. Cổ phần của ta… sẽ bị thu hồi toàn bộ.”
Tâm An lặng im rất lâu. Trong không khí phảng phất mùi thuốc khử trùng lạnh lẽo, tiếng kim đồng hồ tích tắc như xé toang yên tĩnh.
Cô không hỏi thêm gì, bởi mọi lý do đều đã nằm rõ trong ánh mắt của cha. Tập đoàn Trần Thị – kẻ nắm trong tay quyền sinh quyền sát với hầu hết các bệnh viện tư nhân trong thành phố – chỉ cần một cái gật đầu là có thể khiến một cơ sở y tế nhỏ như Cố Thịnh tồn tại hoặc biến mất.
Và điều kiện họ đưa ra, lại là cô phải kết hôn với Trần Dạ Thâm, tổng giám đốc hiện tại của Trần Thị.
Một cuộc hôn nhân không tình yêu, không cảm xúc, không tự do.
“Con có thể cứu bệnh viện bằng nhiều cách khác…” – Tâm An khẽ nói, giọng run lên – “Con sẽ vay vốn, con sẽ...”
“Đừng nói nữa!” – Cố Trạch Minh đập mạnh tay xuống bàn, ánh mắt ông ánh lên sự tuyệt vọng – “Con nghĩ ta chưa thử sao? Toàn bộ các ngân hàng đều từ chối. Chỉ có Trần Dạ Thâm chịu rót vốn. Nhưng hắn có điều kiện… và điều kiện ấy là con.”
Tâm An cười khổ. Cô siết chặt mép giấy, đầu ngón tay lạnh ngắt.
Một hợp đồng hôn nhân – chỉ cần ký, cô sẽ trở thành vợ hợp pháp của một người đàn ông xa lạ. Mọi khoản nợ sẽ được xóa, bệnh viện được bảo toàn. Nhưng đổi lại, cô sẽ đánh mất tự do, tương lai, và có lẽ cả lòng tự trọng.
“Con chỉ cần ba năm,” cha cô nói khẽ, như cầu xin. “Ba năm thôi, Tâm An. Sau đó con có thể rời đi, mọi chuyện sẽ kết thúc.”
Ba năm.
Ba năm trong một cuộc hôn nhân không tình yêu – liệu có ai đảm bảo được điều gì?
Buổi tối hôm ấy, cô đứng trước tòa nhà Trần Thị – tòa cao ốc kính đen phản chiếu bầu trời đang đổ mưa. Dòng người ra vào tấp nập, nhưng trái tim cô lại trống rỗng như bị hút sạch mọi âm thanh.
Khi cửa thang máy mở ra, người đàn ông đang ngồi trong phòng họp nhìn cô bằng ánh mắt bình thản đến lạnh lẽo. Đó là lần đầu tiên cô gặp Trần Dạ Thâm.
Anh mặc sơ mi đen, cà vạt xám bạc, dáng người cao lớn, khí chất sắc lạnh như dao. Gương mặt anh không góc chết – từng đường nét đều hoàn hảo đến mức xa cách. Đôi mắt đen sâu như giấu cả màn đêm bên trong, khiến người đối diện không dám nhìn quá lâu.
“Cố tiểu thư.” Anh khẽ gật đầu, giọng trầm thấp, điềm tĩnh. “Mời ngồi.”
Cô hít sâu, đặt túi xách xuống ghế. “Anh muốn tôi kết hôn với anh?” – Câu hỏi bật ra thẳng thắn, không vòng vo.
Trần Dạ Thâm nhìn cô vài giây, rồi khẽ nhếch môi. “Không phải tôi muốn. Mà là điều kiện cần thiết để chúng ta cùng có lợi.”
“Lợi?” – Cô nhíu mày.
“Bệnh viện của cô sẽ không sụp đổ. Còn tôi…” – anh ngừng lại, mắt liếc ra ngoài ô kính lớn nơi mưa đang rơi lách tách – “tôi cần một người vợ hợp pháp để xoa dịu truyền thông. Tập đoàn đang ở giai đoạn nhạy cảm, tôi không muốn những tin đồn ảnh hưởng đến thương vụ sáp nhập sắp tới.”
Một cuộc hôn nhân như một ván cờ. Anh tính toán, cô trở thành quân tốt.
Cố Tâm An cười nhạt. “Trên đời này có rất nhiều người muốn gả cho anh. Sao lại là tôi?”
Trần Dạ Thâm quay lại nhìn cô. Một tia lạnh lóe lên trong mắt anh.
“Vì cô phù hợp.”
“Phù hợp?”
“Không tham tiền, không nhiều lời, không ràng buộc. Và...” – anh nghiêng người, giọng nói hạ thấp như gió lướt qua – “vì cô mang họ Cố.”
Câu nói ấy khiến Tâm An sững lại. “Ý anh là gì?”
“Không có ý gì cả.” – Anh đứng dậy, chỉnh lại tay áo – “Nếu cô đồng ý, lễ cưới sẽ diễn ra sau hai tuần. Nếu không, ngày mai Trần Thị sẽ thu hồi khoản vốn đầu tư đã cam kết.”
Giọng anh không lớn, nhưng rơi vào tai Tâm An lại như một bản án.
Cô ngồi đó rất lâu, trong khi tiếng mưa ngoài trời càng lúc càng dày. Mỗi giọt rơi như dội vào lòng, lạnh buốt.
Khi bước ra khỏi tòa nhà, cô mới nhận ra mình đã ướt đẫm. Nước mưa hòa cùng nước mắt, không phân biệt được đâu là ướt, đâu là đau.
Hai tuần sau, thành phố đón một buổi sáng mờ sương, và một đám cưới không tình yêu lặng lẽ diễn ra trong khách sạn sang trọng bậc nhất.
Không có hoa tươi rực rỡ, không có nụ cười chân thành. Tất cả được gói gọn trong ba chữ “hợp đồng ràng buộc”.
Tâm An khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh, lặng lẽ soi mình trong gương. Mọi thứ hoàn hảo, từ lớp ren mảnh đến chiếc vòng cổ kim cương đắt giá – nhưng ánh mắt cô trống rỗng.
“Cô dâu xinh thật đấy.” – Giọng Lý Nhi, bạn thân cô, khẽ vang lên sau lưng. – “Nhưng sao tớ thấy… giống như đang đưa mình vào một lồng son.”
Tâm An khẽ cười, giọng bình thản: “Không sao, miễn là lồng son đó cứu được cả đàn chim ngoài kia.”
Lý Nhi im lặng, nước mắt rưng rưng.
Cô biết, Tâm An đang nói đến hàng trăm y bác sĩ và bệnh nhân ở bệnh viện Cố Thịnh. Cô gái ấy, dù mạnh mẽ đến đâu, vẫn đang hy sinh chính mình.
Khi cánh cửa lễ đường mở ra, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô. Trần Dạ Thâm đứng sẵn nơi cuối thảm đỏ, dáng cao lớn trong bộ vest đen. Anh không cười, cũng không biểu cảm, chỉ lặng lẽ nhìn cô bước tới, từng bước chậm rãi như đang bước vào một thế giới không thể quay đầu.
Cha xứ đọc lời tuyên thệ.
“Anh Trần Dạ Thâm, anh có đồng ý lấy cô Cố Tâm An làm vợ, yêu thương và bảo vệ cô ấy, dù giàu sang hay nghèo khó?”
“Có.” – Giọng anh trầm, gọn, lạnh.
“Cô Cố Tâm An, cô có đồng ý lấy anh Trần Dạ Thâm làm chồng, cùng anh đi suốt cuộc đời?”
Tâm An khẽ ngẩng đầu, đôi mắt nhìn sâu vào người đàn ông trước mặt. Cô thấy trong mắt anh có thứ gì đó thoáng qua – không phải dịu dàng, mà là một nỗi hờ hững pha lẫn chút… hận thù?
Tim cô khẽ nhói, nhưng giọng vẫn đều: “Tôi đồng ý.”
Tiếng vỗ tay vang lên, nặng nề như những tiếng rơi xuống mặt nước.
Sau lễ cưới, họ trở về biệt thự Trần gia ở khu ngoại ô. Căn nhà rộng lớn, sang trọng, nhưng lạnh lẽo đến đáng sợ.
Người giúp việc đứng thành hàng cúi chào. Tâm An bước qua ngưỡng cửa, cảm giác như đi vào một thế giới khác.
“Cô ở phòng bên trái tầng hai.” – Giọng Trần Dạ Thâm vang lên sau lưng, không chút cảm xúc.
“Tầng hai?” – Cô khẽ hỏi – “Không phải… phòng vợ chồng sao?”
Anh dừng bước, quay lại nhìn cô. Ánh mắt ấy khiến cô lạnh người.
“Chúng ta chỉ là vợ chồng trên giấy tờ, Cố tiểu thư. Tôi mong cô hiểu vị trí của mình.”
Lời nói như lưỡi dao sắc cắt qua không khí.
Cô cười nhạt, cúi đầu: “Tôi hiểu. Anh yên tâm, tôi sẽ không vượt quá giới hạn.”
“Càng tốt.” – Anh đáp, quay người bước lên cầu thang. Bóng dáng anh hòa vào ánh đèn vàng nhạt, cao lớn, xa cách, như thể khoảng cách giữa hai người không phải vài mét, mà là cả một thế giới.
Tâm An đứng im dưới sảnh, lòng bàn tay nắm chặt đến trắng bệch.
Hợp đồng hôn nhân – cô đã ký.
Đám cưới – cô đã làm.
Và giờ, cuộc sống mới – cũng bắt đầu bằng sự lạnh lẽo đến tàn nhẫn.
Cô ngẩng đầu nhìn lên khung tranh lớn giữa phòng – trong đó là bức ảnh cưới của họ, chụp theo yêu cầu truyền thông. Anh lạnh lùng, cô dịu dàng, tưởng như một cặp đôi hoàn hảo. Nhưng chỉ mình cô biết, phía sau tấm ảnh ấy là một khoảng trống sâu hoắm.
Cô mỉm cười, nhẹ đến tê tái.
“Ba năm thôi…” – cô thì thầm với chính mình – “Ba năm, rồi mọi thứ sẽ kết thúc.”
Nhưng cô không biết rằng, từ giây phút ấy, định mệnh đã âm thầm xoay chuyển.
Một hợp đồng tưởng như vô hồn, lại mở đầu cho chuỗi ngày khiến cả hai người phải thay đổi – mãi mãi.