chạm vào trái tim anh

Chương 2: Cưới Trong Im Lặng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Âm thanh dàn nhạc vang lên, từng nốt piano rơi xuống lặng lẽ như hạt mưa.

Trong đại sảnh dát vàng của khách sạn Trần Á, những chùm đèn pha lê sáng rực rỡ hắt xuống hàng ghế khách mời ăn vận sang trọng, nhưng không một ai thật sự cười.

Một đám cưới xa hoa bậc nhất thành phố, nhưng lại thiếu thứ duy nhất khiến nó trở nên sống động – niềm hạnh phúc.

Trên sân khấu, cô dâu và chú rể đứng cạnh nhau, giữa vô số ống kính và ánh đèn flash.

Cố Tâm An mặc váy cưới trắng tinh, cổ áo khoét sâu, tà váy đuôi cá ôm lấy vóc dáng mảnh khảnh. Cô đẹp đến nín thở – một vẻ đẹp thanh khiết, mong manh, khiến người ta nhìn vào lại thấy xót xa.

Còn Trần Dạ Thâm, trong bộ vest đen được cắt may hoàn hảo, vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, đôi mắt thâm trầm như mặt hồ mùa đông.

Không một nụ cười, không một lời ngọt ngào.

Cả buổi lễ trôi qua như một màn diễn được sắp đặt cẩn thận, nơi mỗi người đều thuộc lòng vai diễn của mình.

Khi cha xứ hỏi:

“Anh Trần Dạ Thâm, anh có đồng ý lấy cô Cố Tâm An làm vợ, yêu thương cô ấy trọn đời?”

Anh nhìn thẳng vào ống kính máy quay, giọng đều và trầm: “Tôi đồng ý.”

Tiếng “đồng ý” ấy vang lên rõ ràng, nhưng lại lạnh đến mức khiến tim cô run lên một nhịp.

Đến lượt cô.

“Cô Cố Tâm An, cô có đồng ý lấy anh Trần Dạ Thâm làm chồng, cùng anh đi suốt cuộc đời này không?”

Cô mím môi, ánh mắt lướt qua khuôn mặt người đàn ông đang đứng trước mặt mình.

Ánh mắt ấy không ấm áp, không có mong đợi, chỉ là sự điềm tĩnh của kẻ đã quen với việc điều khiển mọi thứ trong tay.

Cô khẽ cười, gật đầu: “Tôi đồng ý.”

Tiếng vỗ tay vang lên, rải rác, lạc lõng. Một số khách mời thì thầm với nhau, vài người nhìn bằng ánh mắt tò mò, vài người khác thì lạnh nhạt như thể họ chỉ đang xem một vở kịch được dàn dựng công phu.

Máy ảnh chớp sáng liên tục. Cánh phóng viên chen lấn ở cuối sảnh, ống kính hướng về cặp đôi mới cưới.

Người dẫn chương trình tươi cười nói:

“Xin mời chú rể trao nhẫn cho cô dâu.”

Tâm An đưa tay, ngón tay cô hơi run. Chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trong tay anh.

Khoảnh khắc chiếc nhẫn được đeo lên ngón tay áp út, bàn tay anh chạm nhẹ vào da cô – lạnh, cứng, không có lấy một chút hơi ấm.

“Cảm ơn.” – cô khẽ nói.

Anh không đáp, chỉ buông tay ra, cúi đầu nhẹ như hoàn tất một thủ tục.

Người dẫn chương trình tiếp tục: “Bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu.”

Cả khán phòng im phăng phắc.

Tâm An thoáng khựng lại, còn anh, vẫn giữ nụ cười xã giao, nhẹ cúi đầu.

Môi anh chạm vào má cô – chỉ thoáng qua, nhẹ như không, giống một dấu chấm kết thúc cho buổi lễ.

Ống kính máy ảnh đồng loạt chớp sáng, ghi lại khoảnh khắc ấy.

Một cái hôn không cảm xúc, không hơi ấm, không tình yêu.

Tất cả hoàn hảo như anh đã dự tính – một đám cưới hoàn chỉnh cho truyền thông, không hơn.

Buổi tối, gió thổi qua hành lang dài của biệt thự Trần gia. Mùi hoa nhài từ khu vườn phía sau phảng phất, hòa cùng hơi lạnh của đêm.

Tâm An bước vào sảnh lớn, đôi giày cao gót vang lên tiếng “cộp cộp” đơn độc.

Căn nhà rộng, sang trọng, mỗi vật dụng đều đắt giá, nhưng lại yên tĩnh đến đáng sợ.

Người giúp việc đứng cúi đầu chào:

“Thiếu phu nhân, phòng của cô đã được chuẩn bị ở tầng hai. Bữa tối… đã dọn sẵn nếu cô muốn dùng.”

“Cảm ơn.” – cô khẽ đáp, giọng mệt mỏi.

Cô ngẩng đầu nhìn quanh – căn nhà này chẳng có lấy một dấu vết sống động nào. Mọi thứ ngăn nắp đến mức như thể không có ai thật sự ở đây.

Từ trên cầu thang, giọng Trần Dạ Thâm vang xuống, lạnh và đều:

“Ngày mai, cô sẽ chuyển hộ khẩu sang nhà tôi. Cũng cần ký thêm vài giấy tờ cần thiết. Luật sư của tôi sẽ gửi cô bản sao hợp đồng hôn nhân chính thức.”

Tâm An quay lại, ánh mắt chạm phải đôi mắt sâu hun hút của anh.

“Anh làm việc cẩn thận thật.” – cô cười nhạt – “Ngay cả hôn nhân cũng phải ký thêm phụ lục.”

“Cẩn thận là cách duy nhất để tránh rắc rối.” – Anh đáp, không chút biểu cảm.

“Vậy trong hợp đồng đó, có điều khoản nào quy định tôi phải giả vờ hạnh phúc không?”

Anh khựng lại một giây, rồi đáp gọn: “Không cần. Cô chỉ cần im lặng.”

Cô siết chặt bàn tay, nhưng vẫn giữ nụ cười nhạt. “Được thôi. Tôi sẽ là người vợ im lặng nhất mà anh từng gặp.”

Anh không nói gì thêm, chỉ quay người bước về phía phòng làm việc, bỏ lại cô đứng một mình giữa đại sảnh lạnh lẽo.

Đêm xuống, trăng lấp ló sau tầng mây xám.

Phòng tân hôn của họ – hay đúng hơn là phòng cô ở một mình – ngập ánh sáng dịu của đèn vàng.

Cô tháo chiếc váy cưới nặng nề, thay bằng bộ váy ngủ lụa trắng, đứng trước gương. Khuôn mặt trong gương phản chiếu sự mệt mỏi và trống rỗng.

Trên cổ tay vẫn còn hằn vết đỏ nơi anh nắm lấy khi đeo nhẫn. Cô đưa tay chạm vào đó, nhẹ nhàng nhưng lòng lại nhói lên.

Một hôn lễ mà cô không có lấy một lời chúc phúc thật sự. Bạn bè thân thiết ít ai dám đến. Báo chí được mời chọn lọc, phần lớn chỉ viết theo thông cáo báo chí do Trần Thị soạn sẵn.

Cô nhìn xuống bàn trang điểm – tấm ảnh cưới được đặt ngay ngắn trong khung bạc.

Anh lạnh lùng, cô cười nhẹ. Tất cả được dàn dựng hoàn hảo.

Nhưng chỉ có cô biết, nụ cười đó chẳng hề thật.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Cô quay lại, Trần Dạ Thâm đứng ở ngưỡng cửa, áo sơ mi đã tháo hai cúc trên, tay cầm một tập hồ sơ.

“Chúng ta cần nói chuyện.” – Anh nói ngắn gọn.

Tâm An ngồi xuống mép giường. “Về hợp đồng?”

“Đúng. Tôi đã thêm một số điều khoản. Cô cần biết rõ để tránh hiểu lầm.”

Anh đặt tập hồ sơ lên bàn. Cô lật xem qua – dòng chữ in rõ ràng:

Điều 3: Hai bên duy trì hôn nhân danh nghĩa trong thời hạn ba năm, không can thiệp vào đời tư của nhau.

Điều 5: Trong thời gian hôn nhân, Cố Tâm An phải tham dự các sự kiện xã giao cùng Trần Dạ Thâm khi được yêu cầu.

Điều 8: Không phát sinh quan hệ thân mật nếu không có sự đồng thuận của cả hai.

Cô đọc chậm rãi, mỗi chữ như một mũi kim lạnh chạm vào da thịt.

“Rõ ràng lắm.” – Cô nói, giọng nhẹ bẫng – “Vậy ra hôn nhân của chúng ta chỉ là công việc. Tôi là nhân viên, anh là người thuê.”

“Cô có thể hiểu như vậy.” – Anh đáp, ánh mắt không dao động.

“Và tiền lương của tôi là danh nghĩa ‘vợ tổng giám đốc’?”

Anh nhếch môi, không trả lời.

Không khí giữa hai người đặc quánh. Chỉ có tiếng tích tắc đồng hồ vang lên, từng nhịp như gõ vào tim.

“Được thôi.” – Cô ký vào góc giấy, nét bút dứt khoát – “Tôi sẽ làm tốt vai diễn của mình.”

Anh cầm lấy bản hợp đồng, gật đầu khẽ. “Tôi hy vọng thế.”

Trước khi rời khỏi phòng, anh bỗng dừng lại, giọng trầm thấp:

“Cố Tâm An, cô không cần cố tỏ ra mạnh mẽ. Chúng ta đều đang giao dịch, không ai nợ ai.”

Cô ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực trong bóng tối:

“Anh sai rồi, Trần tổng. Tôi có nợ. Nợ cha tôi, nợ bệnh viện, nợ cả những người đang sống nhờ vào quyết định của tôi.”

Ánh mắt anh thoáng dao động, rồi lại lạnh lẽo như cũ. “Vậy thì hãy giữ vững lý do đó cho đến khi kết thúc ba năm.”

Cánh cửa khép lại, để lại cô một mình.

Đêm đó, Tâm An trằn trọc mãi không ngủ được.

Tiếng gió rít qua khe cửa, tiếng mưa lất phất trên khung kính.

Trong đầu cô chỉ vang lên những câu nói của anh – từng chữ như hằn sâu vào tim.

Cô không khóc. Chỉ im lặng.

Im lặng – như chính cái đám cưới ban ngày.

Một đám cưới sang trọng, nhưng lạnh đến tận xương tủy.

Cô nghĩ, có lẽ mình sẽ quen dần.

Quen với những bữa tối không ai nói chuyện.

Quen với căn nhà to đến mức giọng mình vang lên cũng nghe như của người khác.

Quen với việc sống cùng một người mà khoảng cách gần đến nỗi chạm tay là thấy, nhưng tâm lại xa đến không thể gọi tên.

Trước khi tắt đèn, cô mở điện thoại, nhìn tấm ảnh cũ – cha cô đang cười trong phòng bệnh viện, ánh mắt hiền lành.

“Ba, con làm được rồi.” – Cô khẽ nói, như lời tự an ủi. – “Bệnh viện sẽ không phải đóng cửa nữa. Con ổn…”

Nhưng ngay sau đó, giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, lặng lẽ thấm ướt màn hình.

Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời lọt qua rèm cửa, cô đã ngồi dậy sớm.

Căn nhà vẫn im phăng phắc. Trần Dạ Thâm đã rời đi từ khi nào không rõ.

Trên bàn ăn, người giúp việc đã dọn sẵn bữa sáng, kèm theo tờ giấy ghi chú ngắn gọn:

“11h, họp báo sau lễ cưới. Chuẩn bị trang phục phù hợp.

– T. D.Thâm.”

Nét chữ anh mạnh mẽ, dứt khoát.

Tâm An cầm tờ giấy, khẽ thở dài.

Cô biết, từ hôm nay, mọi hành động, nụ cười, lời nói của cô đều phải nằm trong vai diễn “vợ tổng giám đốc Trần Dạ Thâm”.

Cô ngẩng đầu nhìn ra vườn hoa rực nắng.

Ngoài kia, chim hót, gió thổi, trời xanh – mọi thứ đều đang sống động.

Chỉ có trong lòng cô, mọi thứ vẫn tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng.

Một đám cưới đã kết thúc.

Một cuộc hôn nhân không cảm xúc bắt đầu.

Và trong sự im lặng đó, những vết rạn đầu tiên của trái tim – cũng vừa xuất hiện.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×