Ba ngày sau cơn sốt, Cố Tâm An đã gần như hồi phục hoàn toàn.
Sáng nay, cô mở mắt ra trong ánh nắng nhạt, cảm giác người nhẹ hơn, đầu cũng không còn đau.
Cô nghĩ hôm nay sẽ là một ngày yên bình.
Nhưng yên bình – với cô, dường như là thứ xa xỉ.
Khoảng tám giờ, điện thoại trên bàn rung liên tục. Khi cô vừa mở lên, tin nhắn dồn dập hiện ra:
Lý Nhi: An, xem tin chưa?
Lý Nhi: Trang nhất rồi! Ảnh cưới của cậu và Trần Dạ Thâm bị khui!
Tâm An sững người, tay run nhẹ.
Cô mở nhanh trang tin nổi bật buổi sáng.
Dòng tiêu đề đỏ chói lọi đập vào mắt:
“Trần Dạ Thâm – Tổng Giám Đốc Trần Thị bí mật kết hôn cùng tiểu thư Cố gia, nghi ngờ là hôn nhân lợi ích?”
Ngay bên dưới là hàng loạt ảnh: họ đứng trong lễ đường, nụ cười cô dịu dàng, ánh mắt anh lạnh lùng. Ánh đèn flash khi ấy đã bắt được khoảnh khắc anh nắm tay cô, nhưng rõ ràng… không có tình yêu.
Bình luận bên dưới tràn ngập:
“Trần tổng lạnh lùng thế, chắc bị ép cưới?”
“Cố gia đang bên bờ phá sản, đúng không?”
“Đẹp đôi nhưng chẳng thấy cảm xúc nào cả.”
Tâm An khẽ cắn môi, tim đập mạnh.
Cô không quan tâm dư luận, nhưng những dòng chữ ấy giống như mũi kim nhỏ, đâm liên tục vào nơi sâu nhất trong lòng.
Cô không ngờ chuyện này lại bị khui nhanh đến vậy.
Khi Tâm An đang đọc, cửa phòng bật mở.
Trần Dạ Thâm bước vào, áo vest đen, cà vạt bạc, khí thế mạnh mẽ như mọi khi. Nhưng ánh mắt anh hôm nay lạnh hơn, sâu hơn.
“Cô đã xem tin rồi chứ?” – Anh hỏi, giọng trầm, khàn nhưng rõ ràng.
“Rồi.” – Cô đáp khẽ.
“Bộ phận PR vừa báo, đám phóng viên đang chờ trước cổng nhà. Nếu không xử lý, công ty tôi sẽ bị kéo vào tin đồn hôn nhân sắp đặt.”
Cô im lặng vài giây rồi hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu như mặt hồ tối. “Chúng ta phải cùng xuất hiện. Diễn cho họ thấy đây là một cuộc hôn nhân thật.”
Cô khẽ giật mình. “Anh muốn… diễn?”
“Đúng.” – Anh đáp dứt khoát – “Chỉ cần vài lần công khai. Tay trong tay, mỉm cười, nhìn nhau thân mật. Sau đó họ sẽ tự ngừng bàn tán.”
Cô khẽ cười, nụ cười vừa buồn vừa chua xót.
“Anh thật giỏi sắp đặt. Ngay cả tình cảm cũng có thể tính theo chiến lược.”
Anh không phản ứng, chỉ nói: “Chúng ta đều có lợi.”
Cô nhìn anh rất lâu, cuối cùng gật đầu. “Được. Tôi sẽ diễn cùng anh.”
Chiều hôm đó, công ty tổ chức sự kiện ra mắt chi nhánh mới. Dàn phóng viên kéo đến đông nghẹt, ánh đèn flash sáng chói như tuyết rơi mùa hè.
Khi xe dừng trước thảm đỏ, cánh cửa mở ra, đầu tiên là đôi giày cao gót màu ngọc trai, sau đó là Tâm An trong bộ váy trắng tinh giản, tóc búi cao, gương mặt nhẹ trang điểm. Cô toát lên vẻ thanh nhã, dịu dàng nhưng có phần xa cách.
Trần Dạ Thâm bước xuống sau cô.
Ánh đèn lập tức đổ dồn.
Anh mặc vest đen vừa vặn, cúc áo cài kín, khí chất như băng lạnh giữa đám đông. Nhưng chỉ khi anh khẽ quay sang nhìn cô, đôi mắt ấy dường như mềm đi một chút – chỉ một chút thôi, đủ để khiến mọi ống kính chớp lia lịa.
“Trần tổng! Có tin hai người kết hôn theo hợp đồng, anh xác nhận chứ?”
“Cố tiểu thư, hôn lễ của cô có phải để cứu bệnh viện gia đình không?”
Câu hỏi dồn dập như mũi tên.
Tâm An hơi khựng lại. Nhưng ngay lúc ấy, Trần Dạ Thâm bước lên nửa bước, vòng tay qua eo cô, kéo nhẹ về phía mình.
“Tin đồn vô căn cứ.” – Anh nói, giọng trầm, rắn rỏi – “Đây là người tôi chọn, không phải giao dịch.”
Ánh đèn flash lóe sáng dữ dội.
Lồng ngực Tâm An khẽ rung lên.
Tay anh đặt lên eo cô, ấm áp, vững vàng. Trong khoảnh khắc ấy, cô nghe rõ tim mình đập lạc nhịp.
Cô khẽ nghiêng mặt, mỉm cười với máy ảnh – nụ cười nhẹ nhàng, dịu như gió thoảng. Anh liếc sang, bắt gặp ánh nhìn ấy, trong mắt dường như có gì đó vỡ tan, mềm đi một thoáng ngắn ngủi.
Cả khán phòng rộ tiếng xì xào:
“Trời ơi, họ nhìn nhau thật kìa!”
“Không giống diễn đâu, có cảm xúc thật đấy chứ?”
Trong khi mọi người còn bàn tán, Trần Dạ Thâm cúi xuống thì thầm:
“Giỏi lắm. Cô diễn tốt.”
Tâm An vẫn mỉm cười, nhưng lòng nhói lên.
“Anh cũng thế.”
Suốt buổi tiệc, họ kề vai sát cánh. Anh luôn đi bên phải cô, che cô khỏi ống kính, rót nước cho cô, đưa khăn giấy. Mọi cử chỉ hoàn hảo như một người chồng mẫu mực.
Nhưng chỉ có cô biết, mỗi hành động ấy đều được tính toán kỹ.
Anh làm vì cần “hoàn hảo” trước công chúng, không phải vì cô.
Vậy mà lạ lùng thay – mỗi lần ánh mắt anh dừng trên mình, tim cô lại khẽ run.
Khi bữa tiệc gần kết thúc, một phóng viên nữ chen lên, giơ máy ghi âm:
“Cố tiểu thư, có thể chia sẻ về ấn tượng đầu tiên khi gặp chồng mình không?”
Cô khẽ khựng.
Định mở miệng thì anh đã trả lời trước:
“Là lần gặp khiến tôi không thể quên.”
Câu nói ngắn gọn, nhưng đủ để toàn bộ khán phòng ồ lên.
Các ống kính lập tức lia thẳng về phía hai người.
Tâm An quay sang, bắt gặp ánh mắt anh.
Ánh nhìn đó… không giống đang diễn.
Trong vài giây, cô thấy rõ trong đáy mắt ấy là sự chân thành đến lạ – rồi lại tan biến nhanh như khi xuất hiện.
Sau sự kiện, khi xe rời khỏi đám đông, không khí trong xe lặng đến mức chỉ nghe tiếng động cơ.
“Anh thật biết cách khiến người khác tin.” – Cô nói khẽ, giọng pha chút mỉa mai.
“Còn cô thì biết cách mỉm cười đúng lúc.” – Anh đáp.
Họ nhìn nhau qua gương chiếu hậu.
Một ánh nhìn dài, lặng, không ai rời trước.
Cuối cùng, cô quay đi, cười nhẹ:
“Chúng ta đúng là cặp diễn viên giỏi.”
Anh im lặng.
Vài giây sau, giọng anh vang lên, trầm và thấp:
“Không phải mọi thứ hôm nay đều là diễn.”
Cô quay lại, sững người.
Nhưng anh không nói thêm, ánh mắt hướng thẳng về phía trước, khuôn mặt lạnh như chưa từng thốt ra câu ấy.
Khi họ về đến nhà, đồng hồ chỉ hơn mười một giờ đêm.
Cô thay váy, định lên phòng thì anh đứng chặn cầu thang.
“Ngày mai, báo chí sẽ tiếp tục viết. Tôi cần cô đến công ty cùng tôi, tham dự buổi họp báo.”
Cô khẽ nhướng mày. “Anh sợ tôi sẽ làm hỏng hình tượng à?”
Anh nhìn cô, giọng bình thản: “Không. Tôi tin cô sẽ không.”
Câu trả lời khiến cô khựng lại.
Một niềm tin ngắn ngủi, nhưng lại khiến lòng cô mềm ra.
“Được.” – Cô đáp khẽ.
Anh nhìn cô vài giây, rồi lặng lẽ rời đi.
Đêm khuya, Tâm An ngồi bên bàn trang điểm.
Điện thoại liên tục hiện thông báo: hàng trăm bài viết, hàng ngàn bình luận, hình ảnh cô và anh đứng cạnh nhau.
Người ta gọi họ là “cặp đôi hoàn hảo”, “chuyện tình ngôn tình đời thật”.
Cô khẽ cười, nụ cười buồn như gió qua rèm.
“Hoàn hảo thật đấy… nhưng chỉ trên mặt báo thôi.”
Cô chạm tay lên tấm ảnh trên màn hình – nơi anh đang mỉm cười nhìn cô, dịu dàng đến mức chính cô cũng không tin đó là người mình từng sống cùng như hai kẻ xa lạ.
Sáng hôm sau, bầu trời xám xịt, mưa lất phất.
Buổi họp báo được tổ chức ở tầng cao nhất của Trần Thị.
Phóng viên chen chúc, đèn flash chói lòa.
Trần Dạ Thâm ngồi ở giữa, Tâm An bên cạnh.
Một phóng viên hỏi:
“Xin hỏi hai người có kế hoạch tổ chức lễ kỷ niệm hay du lịch trăng mật không?”
Anh quay sang nhìn cô, khẽ cười:
“Cô ấy thích Maldives. Có lẽ chúng tôi sẽ đi sớm.”
Cô giật mình.
Maldives – đó là nơi cô từng nhắc đến trong một câu chuyện vu vơ lúc say thuốc sốt.
Anh… nhớ sao?
Ánh đèn flash lại bừng sáng. Cô cố giữ nụ cười, nhưng trong lòng là cơn sóng.
Khi buổi họp kết thúc, anh đỡ cô đứng dậy. Tay anh đặt nơi khuỷu tay cô, rất nhẹ nhưng ấm.
Cô khẽ nói: “Anh không cần phải nhớ những điều nhỏ như thế.”
Anh nhìn cô, mắt sâu như đáy nước:
“Không phải tôi cố nhớ. Chỉ là không quên được.”
Cô sững người.
Lần này, ánh đèn flash không còn.
Chỉ có ánh sáng dịu từ cửa sổ, chiếu lên gương mặt hai người – một khoảng lặng ngắn ngủi, nhưng đầy cảm xúc thật.
Buổi tối, tin tức lan truyền khắp mạng:
“Trần Dạ Thâm – Cố Tâm An: Cái nắm tay của tình yêu!”
Bức ảnh anh khẽ đỡ cô trong họp báo tràn ngập khắp nơi.
Phóng viên bình luận, fan hâm mộ ca ngợi.
Không ai biết rằng, đằng sau ánh đèn flash ấy là hai con người đang học cách hiểu nhau trong im lặng.
Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn màn đêm, khẽ thì thầm:
“Có lẽ… diễn quá lâu, sẽ thành thật mất thôi.”
Còn ở tầng dưới, Trần Dạ Thâm đang nhìn màn hình điện thoại, nơi có bức ảnh anh và cô cùng mỉm cười.
Ngón tay anh dừng lại trên khuôn mặt cô, ánh mắt sâu dần.
Anh không hiểu, tại sao bức ảnh “diễn” ấy lại khiến tim mình nhói lên như thế.
Ngoài trời, ánh đèn flash tắt từ lâu.
Nhưng trong lòng hai người, một thứ ánh sáng khác đang dần được thắp lên – nhỏ bé, yếu ớt, nhưng thật.