chạm vào trái tim anh

Chương 4: Cơn Sốt Đêm Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối hôm ấy, gió Bắc tràn về, mang theo hơi lạnh thấu xương.

Trời chưa mưa, nhưng không khí đã ẩm ướt, lạnh lẽo như phủ một lớp sương dày.

Cố Tâm An vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, cổ họng hơi rát. Cô định xuống bếp pha cốc trà gừng nhưng cảm giác choáng váng bất chợt ập đến, khiến cô phải vịn vào tường mới đứng vững.

Từ sáng đến giờ, cô gần như không ăn gì. Bệnh viện gọi tới liên tục về việc bàn giao tài liệu, cô bận đến quên mất bản thân. Khi bước ra khỏi phòng, chân cô mềm nhũn, mắt hoa lên.

Cô cố gắng đi được vài bước rồi ngã khụy xuống nền lạnh.

Trong mơ hồ, cô chỉ nghe tiếng mưa bắt đầu rơi ngoài cửa sổ.

Mưa rơi, lạnh buốt, như những ngón tay nhỏ gõ nhịp lên tim cô.

Trần Dạ Thâm vừa từ công ty về, người vẫn còn mùi khói thuốc. Anh mở cửa, ánh sáng phòng khách hắt ra nhàn nhạt. Không có tiếng tivi, không có tiếng người.

“Cố Tâm An?” – Anh gọi thử, giọng thấp, khàn vì mệt.

Không tiếng trả lời.

Anh nhíu mày, đi dọc hành lang, định lên tầng thì bắt gặp bóng dáng cô nằm nghiêng bên cạnh cầu thang, mái tóc ướt xõa xuống sàn.

Tim anh khựng lại.

“Cố Tâm An!” – Anh vội bước đến, cúi xuống. Da cô nóng rực, trán ướt đẫm mồ hôi.

Anh khẽ chạm vào má cô – nóng đến mức đáng sợ.

“Cố Tâm An, dậy đi.”

Không phản ứng.

Anh bế cô lên, nhẹ nhưng vững vàng. Cô gầy hơn anh tưởng, cả thân thể nhẹ như không, mùi hương dịu ngọt thoang thoảng khiến anh sững vài giây.

Đặt cô lên giường, anh tìm thuốc hạ sốt, nhưng lọ thuốc trong tủ gần như trống rỗng. Anh cau mày, gọi người giúp việc, nhưng đã quá khuya, mọi người đều nghỉ.

Không nghĩ thêm, anh rót nước, lấy khăn lạnh chườm lên trán cô.

Bàn tay anh lớn, hơi thô ráp, cử chỉ lại chậm rãi, cẩn thận. Anh thay khăn liên tục, lau mồ hôi trên cổ, trên má cô. Mỗi lần chạm vào, da cô lại nóng như lửa, hơi thở yếu dần.

“Cố Tâm An…” – Anh khẽ gọi, giọng anh lần đầu không còn lạnh.

Cô khẽ cựa mình, môi mấp máy, nói trong mơ:

“Đừng… để bệnh viện đóng cửa…”

Anh sững người.

Thì ra ngay cả trong lúc sốt, điều cô lo nhất vẫn là bệnh viện.

Anh nhìn khuôn mặt tái nhợt ấy rất lâu.

Ánh đèn vàng rọi xuống, từng đường nét hiện rõ: hàng mi dài, sống mũi cao, môi mím nhẹ. Tất cả đều yên tĩnh, yếu ớt mà khiến người khác thấy thương.

Anh thở dài, lấy điện thoại gọi bác sĩ riêng.

Khoảng nửa tiếng sau, bác sĩ đến. Sau khi kiểm tra, ông nói:

“Chỉ là sốt cao do cảm lạnh, thêm kiệt sức. Hạ nhiệt qua đêm là ổn. Nhưng cô ấy nên nghỉ ngơi vài ngày.”

Trần Dạ Thâm gật đầu, tiễn bác sĩ đi.

Khi quay lại phòng, cô vẫn mê man. Anh lấy khăn ấm, nhẹ nhàng lau mặt cô. Lúc anh chạm đến cổ, cô khẽ run, giọng yếu ớt vang lên:

“Đừng… lạnh quá…”

Bàn tay anh khựng lại, rồi khẽ kéo chăn lên vai cô, giọng trầm thấp:

“Ngủ đi. Không ai làm gì em cả.”

Anh không nhận ra mình vừa gọi cô bằng “em”.

Đêm dần trôi.

Anh ngồi bên giường, nhìn cô ngủ, trong lòng lạ lắm.

Từ khi cưới đến giờ, cô luôn im lặng, không cãi, không than, không đòi hỏi. Anh tưởng đó là giả vờ ngoan ngoãn để tránh phiền phức. Nhưng nhìn cô lúc này – yếu đuối đến đáng thương – anh mới hiểu, cô chẳng giả vờ gì cả.

Cô thật sự đang chịu đựng.

Anh nhớ lại lời người quản lý bệnh viện từng nói:

“Cố tiểu thư bán mình cứu Cố Thịnh. Nếu không có cô ấy, bệnh viện đó đã sụp rồi.”

Lúc ấy anh chỉ hờ hững nghe.

Giờ đây, trong căn phòng yên ắng, nhìn cô khẽ nhíu mày vì cơn sốt, anh mới thấy trong lòng mình có gì đó mềm ra – một cảm giác rất lạ, rất xa xỉ.

Anh cầm khăn, chườm lại cho cô. Tay anh chạm vào trán cô, dịu dàng hơn cả chính anh tưởng.

Ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh. Ánh trăng mờ hắt qua rèm, phủ lên nửa khuôn mặt cô.

Cô lại thì thầm trong cơn mê:

“Ba… đừng lo… con sẽ cứu được bệnh viện mà…”

Cổ họng anh nghẹn lại.

Cô luôn nghĩ cho người khác, chưa từng nghĩ cho mình.

Người phụ nữ ấy… rốt cuộc phải mạnh mẽ đến mức nào mới có thể mỉm cười giữa đau đớn như thế?

Anh không trả lời được.

Chỉ biết ngồi đó, đến khi kim đồng hồ điểm sang ba giờ sáng.

Cơn sốt của cô đã dịu dần. Anh khẽ cúi người, chỉnh lại góc chăn. Đột nhiên, cô nắm lấy tay anh, giọng yếu đến mức gần như không nghe thấy:

“Đừng đi…”

Anh sững lại.

Bàn tay nhỏ bé ấy lạnh, nhưng cái nắm lại khiến tim anh khẽ thắt.

Anh định rút tay ra, nhưng rồi lại thôi.

Anh ngồi yên, để bàn tay cô nằm trong tay mình.

Một đêm dài, anh không rời khỏi đó.

Sáng hôm sau, khi Tâm An tỉnh dậy, ánh nắng đã xuyên qua rèm, rọi lên chiếc ghế bên cạnh.

Trần Dạ Thâm vẫn ngồi đó, đầu nghiêng, áo sơ mi nhàu, hàng cúc trên cổ mở lơi. Anh ngủ gục, khuôn mặt nghiêng nghiêng trong ánh sáng trông hiền hơn, ấm hơn hẳn vẻ lạnh lẽo thường ngày.

Cô nhìn anh rất lâu, khẽ nở nụ cười.

Có lẽ cô đang mơ.

Nhưng rồi cô nhận ra khăn lạnh, thuốc trên bàn, cốc nước ấm đã nguội. Mọi thứ đều là thật.

Cô khẽ dịch người, tấm chăn trượt xuống, khiến anh giật mình tỉnh dậy.

Ánh mắt họ chạm nhau.

“Anh…” – cô ngập ngừng – “anh thức cả đêm sao?”

Anh dụi mắt, giọng khàn: “Em sốt cao, bác sĩ bảo phải theo dõi.”

Cô thoáng ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên anh gọi cô là “em”.

“Cảm ơn anh.” – Cô nói khẽ, giọng dịu đi.

Anh im lặng vài giây rồi đáp: “Không có gì. Tôi chỉ làm điều cần làm.”

Nhưng ngay cả khi nói thế, giọng anh lại nhẹ hơn thường lệ.

“Anh có thể nghỉ chút, tôi ổn rồi.” – Cô nói, khẽ cười.

Anh nhìn cô, ánh mắt như muốn nói điều gì, nhưng rồi lại đứng dậy, chỉnh áo:

“Tôi phải đến công ty. Ăn sáng đi, rồi nghỉ thêm.”

Cô gật đầu.

Khi anh đi đến cửa, cô bất giác nói:

“Trần Dạ Thâm.”

Anh dừng bước.

“Cảm ơn anh… vì đã ở lại.”

Anh khựng lại nửa giây, rồi khẽ đáp, giọng trầm và khàn:

“Đừng để mình ốm thêm lần nữa.”

Rồi anh đi.

Sau khi anh rời khỏi, căn phòng vẫn còn vương mùi hương nhẹ của anh – mùi cà phê hòa với hương bạc hà dịu mát. Cô tựa đầu vào gối, khẽ cười, đôi mắt hơi ướt.

Cô từng nghĩ anh không có tim.

Nhưng hóa ra, tim anh chỉ giấu kỹ quá thôi.

Buổi chiều, cô khỏe hơn, bước xuống nhà. Người giúp việc mang cháo gà ra, cười:

“Thiếu phu nhân, đêm qua tổng giám đốc dặn phải nấu cháo mềm cho cô. Ông ấy còn hỏi phải nấu kiểu nào cô thích nhất.”

Tâm An sững người, khẽ hỏi:

“Anh ấy nói vậy sao?”

“Vâng, còn bảo sáng nay nếu cô chưa ăn, thì để cháo trong bình giữ nhiệt, anh ấy sẽ gọi về hỏi.”

Cô im lặng, chỉ mỉm cười.

Lòng ngực chợt dâng lên cảm xúc lạ – vừa ấm vừa nhói.

Cô cầm thìa, múc từng muỗng cháo nhỏ. Hương thơm lan ra, dịu dàng như nụ cười đầu tiên của anh mà cô vô tình thấy sáng nay.

Chiều muộn, điện thoại cô vang lên. Là tin nhắn từ anh.

Chỉ vỏn vẹn một dòng:

“Đừng quên uống thuốc. Nếu mệt, báo tôi.”

Cô nhìn màn hình, môi khẽ cong.

Không emoji, không lời hoa mỹ, nhưng cô đọc thấy trong đó một thứ gì đó rất thật – một chút lo lắng, một chút quan tâm, như tia nắng yếu ớt len qua tầng mây dày.

Cô nhắn lại:

“Tôi ổn. Cảm ơn anh.”

Tin nhắn gửi đi, không thấy hồi âm. Nhưng cô vẫn giữ điện thoại trong tay, cảm giác lòng mình ấm lạ.

Đêm đó, cô ngủ rất ngon.

Trong giấc mơ, cô thấy mình đứng giữa vườn hoa, còn anh – người đàn ông luôn lạnh lùng ấy – đứng bên, khẽ đưa tay vuốt tóc cô, ánh mắt dịu dàng.

Khi cô tỉnh dậy, ánh trăng ngoài cửa sổ sáng trong.

Cô khẽ thì thầm một mình:

“Trần Dạ Thâm… anh thật ra cũng biết dịu dàng đấy chứ.”

Không ai đáp, chỉ có gió đêm khẽ lay tấm rèm, mang theo mùi hương bạc hà nhè nhẹ – hương của người vừa bước vào cuộc đời cô, chậm rãi, âm thầm, nhưng đã khiến trái tim cô xao động.

Từ đêm ấy, khoảng cách giữa họ không còn là bức tường băng cứng nữa.

Nó vẫn lạnh, vẫn im lặng, nhưng đâu đó, bên dưới lớp băng ấy, có một mạch nước nhỏ đang âm thầm chảy.

Không ai nói ra, không ai thừa nhận, nhưng cả hai đều biết:

Đêm cơn sốt ấy… đã thay đổi điều gì đó mãi mãi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×