chạm vào trái tim em

Chương 1: Gặp gỡ định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng của thành phố vẫn còn vương chút sương mỏng, ánh nắng len lỏi qua kẽ lá, chiếu lên con đường lát đá ướt sương. Những chiếc lá vàng rơi nhẹ xuống vỉa hè, tung tẩy trong gió. An Nhiên bước nhanh trên đường, tay cầm túi xách, tay còn lại cầm điện thoại, đầu óc vẫn đang suy nghĩ về kế hoạch cho ngày hôm nay. Cô làm việc ở một quán cà phê nhỏ, nơi mà mỗi khách hàng đều được cô phục vụ với nụ cười nhẹ nhàng và sự nhiệt tình không gượng ép.

Hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày khác. An Nhiên đã quen với những âm thanh quen thuộc: tiếng máy pha cà phê xình xịch, tiếng chuông cửa ngân nga, tiếng cốc chạm bàn khẽ khàng. Nhưng hôm nay, một điều bất ngờ đã chờ cô ngay khi bước vào quán.

Cô vừa mở cửa, chưa kịp thở phào vì trời lạnh ngoài đường, thì bất ngờ va phải một người đàn ông cao ráo. Người đó mặc vest đen cắt may vừa vặn, mái tóc hơi rối nhưng vẫn gọn gàng, đôi mắt sâu thẳm dường như có thể nhìn thấu mọi thứ xung quanh. Anh hơi nghiêng người để tránh va chạm mạnh, nhưng vẫn giữ tư thế lịch lãm.

“Ô… xin lỗi, tôi không nhìn thấy cô,” giọng nói trầm, nhưng ấm, vang lên như một giai điệu nhẹ nhàng giữa không gian yên tĩnh của quán.

An Nhiên hơi giật mình, nhưng nhanh chóng hồi phục, mỉm cười: “Không sao đâu, tôi cũng không để ý. Chắc do sáng sớm, chưa tỉnh hẳn.”

Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, rồi chậm rãi nở một nụ cười nhẹ. Nụ cười ấy, tuy không quá rực rỡ, nhưng đủ để khiến An Nhiên cảm thấy lòng mình ấm lên một cách khó tả. Cô không biết vì sao, nhưng có một cảm giác lạ lùng len lỏi trong tim, khiến nhịp tim cô bỗng nhanh hơn một chút.

“Cô tên là…?” Người đàn ông hỏi, giọng trầm nhưng không hề khô khan, mà mang theo một chút tò mò chân thành.

“An Nhiên,” cô trả lời, hơi ngập ngừng. Đôi mắt cô liếc qua chiếc cà phê mà anh vừa đặt trên quầy, và nhận ra rằng ly cà phê ấy không chỉ là một món đồ uống bình thường. Hình như trong ánh mắt anh, có một sự quan tâm rất tự nhiên mà cô chưa từng thấy ở bất cứ ai khác.

“An Nhiên… thật đẹp,” anh nói, nhưng không phải kiểu khen sáo rỗng mà là lời nói chứa đựng sự chân thành, dịu dàng đến mức khiến An Nhiên đỏ mặt. Cô nhanh chóng cúi đầu, cố gắng che đi cảm giác bối rối.

Quán cà phê hôm nay không quá đông, chỉ lác đác vài khách ngồi đọc sách hoặc làm việc trên laptop. Không gian yên tĩnh, tràn ngập mùi cà phê rang xay và hương bánh ngọt mới nướng. Tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng hòa quyện vào không khí, tạo ra một bầu không khí vừa ấm áp vừa gần gũi.

Hạ Phong đứng đó một lúc, đôi mắt vẫn dõi theo An Nhiên khi cô chăm chú ghi order của khách. Anh quan sát cách cô di chuyển, cách cô mỉm cười với từng khách hàng, và trong lòng anh, một cảm giác kỳ lạ bắt đầu hình thành. Một cảm giác vừa muốn bảo vệ vừa muốn gần gũi. Anh chưa từng gặp ai như cô, vừa giản dị vừa thanh tao, vừa ấm áp vừa dịu dàng.

“Cô làm việc ở đây lâu chưa?” Anh lên tiếng, giọng vẫn nhẹ nhàng nhưng đủ để An Nhiên nghe rõ.

“Dạ, cũng được vài năm rồi ạ,” cô trả lời, vừa gói bánh vào túi vừa mỉm cười. Cô cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn mình, không hề khó chịu mà ngược lại, khiến cô có chút thích thú.

Hạ Phong gật nhẹ, như thể đang ghi nhận từng chi tiết nhỏ nhất về cô. “Vậy hẳn cô quen với mọi chuyện ở đây nhỉ. Tôi sẽ thử một món mới, do cô giới thiệu.”

An Nhiên hơi bất ngờ, nhưng vẫn nhanh nhẹn tư vấn: “Nếu anh muốn thử hương vị ngọt ngào nhưng không quá gắt, tôi gợi ý latte caramel với một chút vani. Đây là món được nhiều khách yêu thích.”

Hạ Phong mỉm cười, đôi mắt lóe lên sự hài lòng. “Nghe có vẻ thú vị. Thế thì tôi sẽ nghe theo lời cô.”

Khoảnh khắc này, An Nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường. Có một điều gì đó trong ánh mắt anh khiến cô cảm nhận được sự quan tâm chân thành, không phải kiểu người lạ xã giao mà là kiểu muốn hiểu người khác, muốn gần gũi.

Anh rút ví ra, đặt tiền lên quầy, nhưng An Nhiên nhanh chóng ngăn lại: “Anh giữ lại đi, lần này tôi mời. Là vì anh… may mắn đụng phải tôi sáng nay.”

Hạ Phong cười, ánh mắt ấm áp: “May mắn? Có lẽ đúng thật. Cảm ơn cô, An Nhiên.”

Cái tên ấy vang lên trong đầu cô, lặp lại một cách dễ chịu như một giai điệu quen thuộc mà mới lần đầu nghe. An Nhiên cười, cảm giác như tim mình đang được ai đó nhẹ nhàng chạm vào.

Ly cà phê được đưa ra, hơi nóng bốc lên, tỏa hương thơm dịu dàng. Hạ Phong cầm ly, hít một hơi thật sâu, rồi nhìn An Nhiên lần nữa. Anh không nói gì thêm, chỉ đơn giản quan sát cô, để hình ảnh này khắc sâu trong trí nhớ.

An Nhiên quay lại quầy, tiếp tục phục vụ những khách khác, nhưng trong lòng vẫn còn dư âm của khoảnh khắc vừa rồi. Cô tự hỏi, liệu đây có phải là sự tình cờ đơn thuần, hay là định mệnh đã sắp đặt một cuộc gặp gỡ đặc biệt?

Hạ Phong uống ngụm cà phê, vị ngọt thanh của caramel và vani lan tỏa trong miệng, nhưng trong lòng anh, vị ngọt ấy chỉ là khởi đầu. Khởi đầu cho một câu chuyện mà anh chưa từng tưởng tượng, một mối duyên tình mà anh biết, sẽ chẳng thể dễ dàng quên.

Cả hai đứng đó, trong không gian yên tĩnh của quán cà phê sáng sớm, ánh sáng nhẹ chiếu qua khung cửa kính, rọi lên mái tóc và khuôn mặt hai người. Nhìn An Nhiên mỉm cười khi phục vụ khách, Hạ Phong thầm nghĩ: “Có lẽ, đây là nụ cười mà tôi sẽ nhớ cả đời.”

An Nhiên, sau một hồi bận rộn, dừng lại một chút, nhìn anh với ánh mắt tò mò. Cô không biết rằng trong khoảnh khắc này, người đàn ông đứng trước mặt cô đã bắt đầu một hành trình đầy cảm xúc, một câu chuyện tình yêu mà định mệnh đã sắp đặt.

Chiếc đồng hồ trên tường báo hiệu thời gian trôi nhanh, nhưng dường như không gian bên trong quán cà phê vẫn chậm lại, chỉ còn hai con người lướt qua nhau, để lại ấn tượng đầu tiên không thể phai.

Hạ Phong đặt ly cà phê xuống, đứng lên, chuẩn bị rời đi. Anh quay lại nhìn An Nhiên một lần nữa, ánh mắt chứa đựng sự ấm áp và tò mò: “Chúng ta sẽ gặp lại nhau, An Nhiên. Tôi chắc chắn điều đó.”

An Nhiên mỉm cười, hơi bối rối, nhưng trong lòng cảm thấy một điều gì đó nhẹ nhàng, dễ chịu: “Có thể… nhưng phải xem định mệnh có muốn chúng ta gặp lại hay không.”

Hạ Phong lặng lẽ bước ra khỏi quán, để lại sau lưng hương cà phê nồng nàn và một nụ cười hiền hậu. An Nhiên nhìn theo bóng anh, cảm giác trong tim vừa lạ vừa quen. Cô không hề biết rằng, từ khoảnh khắc này, cuộc đời cô đã khẽ rung lên một nhịp điệu mới. Nhịp điệu của một câu chuyện tình yêu ngọt ngào, định mệnh, và đầy bất ngờ.

Buổi sáng ấy kết thúc, nhưng trong lòng cả hai, cuộc gặp gỡ này đã gieo mầm một điều gì đó, một cảm giác khó tả mà cả hai đều chưa từng trải qua. Một câu chuyện mới đang bắt đầu, và nụ cười hiền của An Nhiên sẽ là ánh sáng dẫn đường cho Hạ Phong trong những ngày sắp tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×