Sáng hôm sau, An Nhiên bước vào quán cà phê với tâm trạng bình thường như mọi ngày. Những tiếng xì xào nhẹ nhàng của máy pha cà phê, tiếng chuông cửa ngân nga khi khách ra vào, và hương thơm nồng nàn của cà phê rang xay vẫn quen thuộc đến mức cô gần như không nhận ra. Nhưng ngay khi cô định đi vào quầy để chuẩn bị đồ cho khách đầu tiên, ánh mắt cô chợt dừng lại trên một dáng người quen.
Hạ Phong đang đứng trước quầy, nhìn menu một cách cẩn thận, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía cô. Anh vẫn mặc vest đen gọn gàng như hôm qua, mái tóc hơi rối nhưng vẫn đúng chuẩn mực của một CEO bận rộn, và dáng đi uy nghiêm nhưng không hề cứng nhắc.
An Nhiên cảm thấy tim mình khẽ rung lên. Cô không biết tại sao, nhưng sự xuất hiện của anh khiến cô vừa bất ngờ vừa dễ chịu, như một cơn gió nhẹ khẽ lay động tâm hồn. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, rồi mỉm cười chào anh:
“Chào anh, Hạ Phong ạ? Hôm qua anh… uống cà phê ngon chứ?”
Hạ Phong quay sang cô, ánh mắt sáng lên, giọng trầm nhưng vẫn dịu dàng: “Rất ngon, An Nhiên. Cô làm tôi nhớ mãi hương vị ấy.”
An Nhiên đỏ mặt, hơi ngượng ngùng, nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ. “Cảm ơn anh… vậy hôm nay anh muốn thử món gì?”
“Vẫn là latte caramel với vani, nhưng tôi muốn nghe cô gợi ý thêm một món khác nữa. Cô khuyên tôi đi.” Hạ Phong nói, giọng điệu có chút vui vẻ, nhưng vẫn giữ sự điềm tĩnh vốn có.
An Nhiên hơi ngạc nhiên, nhưng trong lòng cảm thấy thích thú. Cô nở nụ cười, tự tin giới thiệu: “Nếu anh muốn thay đổi chút hương vị nhưng vẫn giữ ngọt dịu, tôi đề xuất mocha sữa đặc. Nó vừa thơm, vừa béo ngậy, mà vẫn giữ được vị cà phê đậm đà.”
Hạ Phong gật nhẹ, đôi mắt vẫn dõi theo từng cử chỉ của cô: “Vậy tôi sẽ thử theo lời cô. An Nhiên, hình như cô biết cách làm người khác thấy thoải mái ngay từ lần gặp đầu tiên.”
Câu nói ấy khiến An Nhiên hơi bối rối. Cô cúi đầu, cố gắng giữ bình tĩnh: “À… cũng không hẳn đâu ạ, chỉ là… tôi muốn khách hàng cảm thấy vui vẻ khi đến quán thôi.”
Hạ Phong mỉm cười, đôi môi cong lên một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt vẫn giữ một tia tò mò. Anh đặt cốc cà phê xuống quầy, rồi quay sang nhìn quanh quán như thể muốn khám phá mọi ngóc ngách. Nhưng cuối cùng, ánh mắt anh lại quay trở về An Nhiên, dừng lại ở nụ cười hiền dịu và ánh mắt trong trẻo của cô.
Buổi sáng trôi qua, khách ra vào lác đác, không quá đông. An Nhiên vẫn bận rộn với việc pha chế, dọn dẹp, nhưng thỉnh thoảng cô không khỏi liếc về phía Hạ Phong. Anh ngồi đó, im lặng, nhưng không hề nhàm chán hay lạnh lùng, mà chỉ đơn giản là quan sát và thỉnh thoảng mỉm cười khi cô nói chuyện với khách.
Hạ Phong gọi thêm một chiếc bánh ngọt, một chiếc bánh chocolate mềm mại phủ lớp kem mịn màng, và nở nụ cười khi nhận ra cô đã đặt chiếc bánh vào đĩa một cách tỉ mỉ. “Cô thật sự để tâm đến từng chi tiết nhỉ?” Anh nói nhỏ, giọng trầm như một nhịp điệu êm ái len lỏi vào không gian yên tĩnh của quán.
An Nhiên cười khẽ, cảm thấy một cảm giác dễ chịu lan tỏa trong lòng. “Dạ… vì tôi muốn khách hàng thấy vui, và quan trọng hơn là… tôi thích chăm sóc người khác.”
Hạ Phong nghe vậy, ánh mắt anh dường như sáng lên một cách lạ thường. Anh nghiêng người, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, trầm tĩnh nhưng đầy ấm áp: “Vậy nên tôi cảm thấy thật dễ chịu khi ngồi đây, bên cạnh cô.”
An Nhiên hơi đỏ mặt, nhưng không giấu được sự thích thú. Cô tự nhủ: “Người này… thật kỳ lạ. Anh ấy không giống những khách hàng bình thường, nhưng mà… lại khiến tôi cảm thấy dễ chịu.”
Hạ Phong không vội vàng, anh biết mình muốn quan sát, muốn tìm hiểu cô nhiều hơn. Trong khi đó, An Nhiên cũng cảm nhận được sự hiện diện của anh, nhưng không hề áp lực, mà như một luồng gió nhẹ, vừa đủ để khiến cô cảm thấy lạ lùng nhưng dễ chịu.
Ngày hôm đó trôi qua một cách chậm rãi, nhưng đầy ắp những khoảnh khắc tinh tế. Hạ Phong ngồi đó, không chỉ để thưởng thức cà phê, mà còn để ngắm nhìn cô gái nhỏ nhắn với nụ cười hiền hậu, với đôi tay khéo léo pha chế từng ly cà phê, từng chiếc bánh.
“An Nhiên, hôm nay cô có thời gian rảnh không? Tôi muốn mời cô… đi một nơi nào đó, để thử một hương vị khác.” Hạ Phong lên tiếng vào cuối buổi sáng, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chứa đầy ý tứ.
An Nhiên hơi bất ngờ, ánh mắt lóe lên một chút bối rối: “Dạ… tôi… à… cũng được ạ. Nhưng… anh muốn đi đâu vậy?”
Hạ Phong mỉm cười, ánh mắt lấp lánh: “Để tôi dẫn cô đến một nơi… nơi mà cô sẽ cảm thấy thú vị và dễ chịu, như cách cô khiến tôi cảm thấy hôm nay.”
Cô cảm thấy tim mình khẽ rung lên, nhưng không phải vì sợ hãi, mà là vì tò mò. Có điều gì đó trong ánh mắt anh khiến cô tin rằng cuộc gặp hôm nay không chỉ là tình cờ.
Buổi trưa đến gần, Hạ Phong đứng lên, chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi đi, anh quay sang cô, ánh mắt nghiêm túc nhưng dịu dàng: “An Nhiên, cảm ơn cô vì buổi sáng hôm nay. Tôi sẽ trở lại, và… tôi mong rằng chúng ta sẽ có thêm nhiều buổi sáng như thế này.”
An Nhiên mỉm cười, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng: “Tôi… cũng mong vậy.”
Hạ Phong rời quán, nhưng bóng dáng anh vẫn in đậm trong tâm trí cô. An Nhiên quay lại quầy, nhìn ra ngoài cửa kính, nơi anh vừa bước đi, và tự nhủ: “Có lẽ… đây là lần đầu tiên, tôi cảm thấy vui khi gặp một người lạ như thế.”
Những ngày sau đó, Hạ Phong thường xuyên ghé quán, không chỉ để uống cà phê, mà còn để ngắm nhìn cô. An Nhiên nhận ra sự xuất hiện của anh không còn là điều bất ngờ nữa, mà đã trở thành một phần quen thuộc trong nhịp sống của cô.
Mỗi lần anh đến, cô cảm thấy tim mình khẽ nhói, vừa lạ lùng vừa dễ chịu. Đôi khi, chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, cả hai đã cảm nhận được sự kết nối tinh tế mà không cần lời nói.
Một buổi chiều nọ, khi ánh nắng cuối ngày chiếu qua cửa kính, Hạ Phong đứng trước quầy, nhìn cô với đôi mắt trầm ấm: “An Nhiên, cô có biết không? Nụ cười của cô… khiến tôi quên hết mọi mệt mỏi của ngày dài.”
An Nhiên đỏ mặt, nhìn xuống, cố giấu đi cảm xúc đang trào dâng trong lòng. Cô cảm thấy một điều gì đó lạ lùng, vừa ngọt ngào vừa hồi hộp, như thể một luồng điện nhẹ len qua tim, khiến cô không thể nào quên khoảnh khắc này.
Ngày hôm đó kết thúc, nhưng những lần tiếp xúc sau, từng ánh mắt, từng nụ cười, từng cử chỉ nhẹ nhàng của họ đều trở thành những khoảnh khắc ngọt ngào, dần dần xây dựng một sợi dây vô hình kết nối hai con người vốn chỉ mới gặp nhau vài ngày trước.
An Nhiên không biết rằng, với Hạ Phong, mỗi lần nhìn thấy cô là mỗi lần anh cảm nhận được niềm vui nhỏ bé, và niềm vui ấy dần biến thành một cảm giác khó diễn tả – cảm giác mà anh biết, mình sẽ chẳng thể nào từ bỏ.
Họ gặp nhau, trò chuyện, trao đổi ánh mắt, và trong lòng cả hai đều cảm thấy một điều gì đó kỳ lạ nhưng dễ chịu, một cảm giác mà từ lâu họ chưa từng trải qua. Một cảm giác nhè nhẹ, ấm áp, như tia nắng đầu tiên xuyên qua những đám mây dày, khiến trái tim khẽ rung lên, mở ra một câu chuyện ngọt ngào mà cả hai chưa hề hay biết…