Buổi sáng hôm đó, ánh nắng xuyên qua lớp mây mỏng, chiếu những vệt sáng vàng nhè nhẹ xuống thành phố. Không khí mát mẻ, dễ chịu, hòa cùng tiếng chim hót từ những cây xanh hai bên đường. An Nhiên thức dậy với tâm trạng vừa hồi hộp vừa phấn khích. Đây là ngày diễn ra sự kiện từ thiện mà Hạ Phong mời cô tham gia. Cô chưa từng tham gia một sự kiện lớn như vậy, nhưng đồng thời, trong lòng cô cũng tràn đầy một cảm giác háo hức khó tả.
Cô chuẩn bị thật kỹ, chọn một bộ váy nhẹ nhàng, thanh lịch nhưng vẫn giữ nét trẻ trung và dịu dàng. Cô soi gương, tự nhủ: “Hôm nay phải thật tốt, không chỉ để anh ấy thấy mà còn vì mình cũng muốn tận hưởng buổi tối này.”
Khi An Nhiên đến hội trường, không gian rộng lớn, tràn ngập ánh sáng và tiếng cười nói của mọi người. Ban tổ chức đang sắp xếp các khu vực, bàn ghế, quà tặng cho trẻ em, cũng như chuẩn bị các hoạt động từ thiện. Cô cảm nhận được không khí vừa hối hả vừa ấm áp, nơi mà mỗi người đều mang trong mình tấm lòng thiện nguyện.
Chỉ một lúc sau, Hạ Phong xuất hiện. Anh mặc suit màu xám tro, áo sơ mi trắng bên trong, vẻ ngoài lịch lãm và hoàn hảo như mọi khi. Nhưng khi ánh mắt anh tìm thấy An Nhiên, nụ cười trên môi anh mềm mại hơn, ấm áp hơn hẳn vẻ nghiêm nghị thường thấy.
“An Nhiên, đến rồi à?” Anh bước tới gần, giọng trầm ấm nhưng dịu dàng, đôi mắt ánh lên niềm vui.
An Nhiên mỉm cười, tim khẽ nhói: “Dạ… tôi vừa tới. Anh… đã chuẩn bị mọi thứ chưa?”
Hạ Phong gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Hầu hết đã xong. Cô chỉ cần ở bên tôi và giúp đỡ những việc nhỏ thôi. Tôi biết cô sẽ làm tốt.”
Cô đỏ mặt, vừa ngạc nhiên vừa xúc động: “Anh… tin tôi sao?”
Hạ Phong cười nhẹ: “Không chỉ tin, mà còn muốn tận mắt thấy cô làm việc. Tôi tin rằng khi cô xuất hiện, mọi thứ sẽ trở nên tươi sáng hơn.”
An Nhiên cảm thấy trái tim mình rung lên. Cô chưa từng gặp ai vừa nghiêm túc, vừa quan tâm đến người khác một cách chân thành như Hạ Phong. Từ khoảnh khắc anh nhìn cô, dường như mọi lo lắng, hồi hộp của cô đều tan biến, thay vào đó là cảm giác ấm áp và tin tưởng.
Sự kiện bắt đầu. An Nhiên cùng Hạ Phong di chuyển đến khu vực trao quà cho trẻ em. Cô giúp sắp xếp quà, trò chuyện với các em nhỏ, nhẫn nại giải thích cách chơi trò chơi, hướng dẫn các em tham gia hoạt động. Từng cử chỉ, từng nụ cười của cô khiến Hạ Phong không khỏi chú ý. Anh đứng bên cạnh, quan sát, thỉnh thoảng chỉ tay hướng dẫn, hay nhẹ nhàng chỉnh sửa một vài chi tiết nhỏ để cô thuận tiện hơn.
Cô dần nhận ra rằng Hạ Phong không hề lạnh lùng như vẻ ngoài anh thường thể hiện. Khi anh quan sát cô, ánh mắt tràn đầy sự chú ý và lo lắng, khi anh nói chuyện với trẻ em, giọng anh dịu dàng và kiên nhẫn, khác hoàn toàn với hình ảnh một người đàn ông nghiêm nghị và xa cách mà cô từng tưởng tượng.
Một khoảnh khắc khiến An Nhiên không thể quên: một cậu bé chạy đến gần, lỡ tay làm rơi chiếc hộp quà nặng. Hộp trượt ra ngoài, gần va vào An Nhiên. Cô nhanh chóng cúi xuống định nhặt thì Hạ Phong đã bước tới, tay đưa ra đỡ lấy hộp.
“Cô ổn chứ?” Anh hỏi, giọng trầm nhưng ấm, ánh mắt nhìn cô đầy quan tâm.
An Nhiên đỏ mặt, lắp bắp: “Dạ… tôi… tôi ổn, nhưng… cám ơn anh đã…”
Hạ Phong mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Không có gì. Tôi chỉ không muốn cô bị thương thôi.”
Câu nói đơn giản ấy khiến tim An Nhiên nhói lên. Cô nhìn anh, cảm nhận sự quan tâm chân thành, khác hẳn mọi lần cô gặp những người đàn ông trước đây. Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra trái tim mình bắt đầu rung động. Không phải vì vẻ bề ngoài lạnh lùng hay hình ảnh hoàn hảo, mà vì chính cách Hạ Phong quan tâm, chăm sóc mọi người xung quanh, đặc biệt là cô.
Tiếp tục sự kiện, An Nhiên cùng Hạ Phong di chuyển đến khu vực thu thập quần áo cũ và nhu yếu phẩm. Cô đứng bên cạnh anh, vừa sắp xếp đồ vừa trò chuyện với anh.
“Anh… sao anh lại tham gia nhiều sự kiện từ thiện như vậy?” Cô hỏi, tò mò.
Hạ Phong nhìn cô, ánh mắt trầm ấm: “Vì tôi nghĩ… mọi người đều xứng đáng nhận được sự quan tâm, và nếu tôi có thể giúp đỡ, tôi sẽ làm. Còn hôm nay… tôi muốn cô thấy thế nào khi tham gia cùng tôi. Tôi nghĩ cô sẽ thích.”
An Nhiên cười khẽ, ánh mắt lấp lánh: “Đúng thật… tôi thấy vui và dễ chịu khi làm việc cùng anh. Anh… không giống vẻ ngoài nghiêm nghị mà tôi từng tưởng.”
Hạ Phong mỉm cười, ánh mắt ánh lên tia hài lòng. Anh đặt tay lên vai cô một cách tinh tế, gần như vô thức, nhưng đủ để An Nhiên cảm nhận được sự ấm áp: “Tôi không nghiêm nghị đâu. Chỉ là… đôi khi tôi muốn giữ vẻ ngoài nghiêm túc để mọi người tập trung vào công việc. Nhưng với cô, tôi không cần giữ khoảng cách.”
Cô cảm thấy tim mình rung lên, khó thở nhẹ, vừa ngạc nhiên vừa vui sướng. Cô chưa từng nghĩ rằng một người như Hạ Phong lại có thể quan tâm cô một cách tự nhiên, chân thành và dịu dàng đến thế.
Khoảnh khắc Hạ Phong nhẹ nhàng đưa cho cô một chiếc khăn, khi thấy mồ hôi lấm tấm trên trán cô, khiến cô đỏ mặt, vừa xúc động vừa bối rối: “Cám ơn anh… tôi… tôi không nghĩ anh sẽ để ý đến những chi tiết nhỏ như vậy.”
Anh mỉm cười, giọng trầm: “Với cô, mọi chi tiết đều quan trọng. Tôi chỉ muốn cô thoải mái và an toàn.”
Cô cúi đầu, trái tim đập nhanh, cảm giác rung động trong lồng ngực như một luồng điện nhẹ len qua. Lần đầu tiên, An Nhiên nhận ra rằng cô đang dần rung động trước Hạ Phong. Không phải vì vẻ đẹp hay sự giàu có, mà vì trái tim chân thành, sự dịu dàng và quan tâm tinh tế mà anh dành cho cô.
Buổi tối dần trôi qua, sự kiện kết thúc trong tiếng cười và niềm vui. Hạ Phong đứng bên cạnh An Nhiên, nhìn cô với ánh mắt trầm ấm: “Cô làm tốt lắm, An Nhiên. Nhờ cô, buổi tối hôm nay trở nên đặc biệt hơn.”
Cô cười, ánh mắt rạng rỡ: “Tôi… tôi cũng cảm thấy vui. Cảm ơn anh đã mời tôi tham gia.”
Hạ Phong nắm tay cô, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn: “Không chỉ hôm nay, tôi mong rằng sẽ còn nhiều lần chúng ta cùng nhau như thế này. Tôi muốn cô biết… khi ở bên cô, tôi cảm thấy dễ chịu và vui vẻ hơn bao giờ hết.”
An Nhiên cảm nhận từng nhịp tim mình đập nhanh, vừa lo lắng vừa hạnh phúc. Cô hiểu rằng, khoảnh khắc này không chỉ là một buổi tối từ thiện, mà là bước ngoặt khiến trái tim cô rung động, nhận ra tình cảm đang dần nảy nở.
Khi rời hội trường, ánh đèn vàng dịu dàng chiếu lên hai con người đang bước đi cùng nhau. Cả hai không cần nói nhiều, chỉ cần ánh mắt trao nhau, nụ cười nhẹ, và những cử chỉ tinh tế, cũng đủ để cảm nhận sự kết nối sâu sắc.
An Nhiên nhìn Hạ Phong, tim đập nhanh: “Có lẽ… tôi đang dần rung động trước anh. Nhưng cảm giác này… thật dễ chịu, nhẹ nhàng và ấm áp.”
Hạ Phong, bên cạnh cô, cũng nhận ra điều đó. Anh biết rằng An Nhiên không chỉ là một cô gái đáng yêu, hiền hậu, mà còn là người khiến anh cảm thấy bình yên và hạnh phúc. Trong lòng anh, cảm giác rung động ấy vừa mới bắt đầu, nhưng đủ mạnh để anh muốn ở bên cô, bảo vệ cô và tạo ra những khoảnh khắc ngọt ngào tiếp theo.
Và từ khoảnh khắc ấy, giữa ánh đèn vàng của thành phố, hai con người chưa quen nhau lâu nhưng đã bắt đầu rung động vì nhau. Một buổi tối từ thiện tưởng chừng đơn giản, lại trở thành cột mốc mở đầu cho một câu chuyện tình ngọt ngào, đầy ấm áp, và hứa hẹn nhiều khoảnh khắc rung động trong những ngày sắp tới.