chạm vào trái tim em

Chương 4: Lời mời bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, quán cà phê nhỏ như thường lệ vang lên những âm thanh quen thuộc: tiếng máy pha cà phê xình xịch, tiếng chuông cửa ngân nga khi khách ra vào, và hương thơm nồng nàn của cà phê rang xay tràn ngập không gian. An Nhiên bước vào quán, tay cầm túi xách, chuẩn bị cho một ngày làm việc bận rộn. Nhưng lần này, có điều gì đó khiến cô cảm thấy phấn chấn hơn bình thường.

Chẳng mấy chốc, Hạ Phong bước vào, vẻ ngoài lịch lãm quen thuộc. Anh dường như biết trước giờ giấc của cô, nở một nụ cười dịu dàng khi thấy cô:

“Chào buổi sáng, An Nhiên.”

An Nhiên hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng mỉm cười đáp lại: “Chào anh… Hôm nay anh đến sớm nhỉ?”

Hạ Phong nhún vai, giọng trầm ấm: “Tôi muốn gặp cô trước khi ngày làm việc bắt đầu. Có chuyện muốn nhờ cô một chút.”

Cô nghiêng đầu, tò mò: “Chuyện gì vậy ạ?”

Hạ Phong đưa ra một tấm thiệp nhỏ, ánh mắt anh dịu dàng nhưng cũng mang theo sự nghiêm túc: “Đây là lời mời tham gia một sự kiện từ thiện vào cuối tuần. Tôi muốn cô đi cùng. Có thể… cô sẽ giúp tôi một tay.”

An Nhiên nhìn tấm thiệp, hơi bối rối. Cô chưa từng tham gia những sự kiện kiểu này, và việc xuất hiện bên cạnh một người như Hạ Phong khiến cô cảm thấy vừa hồi hộp vừa lo lắng. “Dạ… sự kiện từ thiện à? Tôi… tôi không chắc mình có phù hợp hay không. Tôi chỉ là nhân viên quán cà phê thôi mà.”

Hạ Phong lắc đầu, nở một nụ cười hiền: “Không sao, tôi mời cô không phải vì chức vụ hay danh tiếng gì cả. Tôi mời cô vì… tôi muốn cô ở bên, và tôi nghĩ cô sẽ thích.”

An Nhiên đỏ mặt, ánh mắt thoáng lúng túng. Cô không biết phải trả lời thế nào, nhưng trong lòng lại cảm thấy một cảm giác vui sướng khó tả. Việc được mời tham gia sự kiện cùng Hạ Phong, một người cô mới chỉ quen vài ngày, nhưng đã để lại ấn tượng sâu sắc, khiến cô vừa lo lắng vừa phấn khích.

“Anh… anh thật sự muốn tôi đi sao?” Cô hỏi, giọng nhỏ nhưng đầy tò mò.

Hạ Phong gật đầu, ánh mắt trầm ấm: “Đúng vậy. Tôi biết cô có tấm lòng tốt, và tôi nghĩ cô sẽ làm không khí sự kiện thêm phần ấm áp. Hơn nữa… tôi muốn được ở cạnh cô.”

An Nhiên cắn nhẹ môi, trái tim đập nhanh hơn. Cô không thể phủ nhận rằng lời mời ấy làm cô cảm thấy vui và hạnh phúc. Nhưng đồng thời, cô cũng lo lắng vì chưa từng tham gia những nơi đông người, và cô không muốn trở thành gánh nặng cho Hạ Phong.

Sau một hồi im lặng, An Nhiên cuối cùng cũng mỉm cười, ánh mắt lấp lánh quyết tâm: “Vậy… tôi nhận lời. Tôi sẽ đi cùng anh.”

Hạ Phong mỉm cười, ánh mắt như sáng lên một tia hài lòng: “Tốt lắm. Tôi tin rằng cô sẽ thích. Và… cảm ơn cô, An Nhiên.”

Ngày hôm đó, cả buổi sáng của quán cà phê trôi qua bình thường, nhưng đối với An Nhiên, tâm trạng cô không còn chỉ là bận rộn với công việc nữa. Trong lòng cô vẫn vương một cảm giác hạnh phúc nhẹ nhàng, xen lẫn chút hồi hộp về sự kiện sắp tới.

Buổi chiều, Hạ Phong ghé quán một lần nữa, mang theo một túi quà nhỏ: “Đây là một vài vật dụng cần thiết cho sự kiện. Tôi nghĩ cô sẽ cần đến.”

An Nhiên nhận túi, ánh mắt lấp lánh: “Anh thật chu đáo… Tôi sẽ cố gắng không làm phiền anh.”

Hạ Phong lắc đầu, nụ cười dịu dàng: “Cô không phiền đâu. Tôi mời cô vì tôi muốn cô ở bên, không phải vì bất cứ lý do nào khác. Chỉ đơn giản là… tôi muốn cô tham gia cùng tôi.”

Câu nói ấy khiến An Nhiên cảm thấy trái tim mình rung lên một cách khó tả. Cô tự nhủ: “Có lẽ… đây là lần đầu tiên, tôi được mời tham gia một sự kiện như thế này, và người mời lại là Hạ Phong. Chắc chắn sẽ rất thú vị.”

Cuối tuần đến, An Nhiên mặc một chiếc váy nhẹ nhàng, đơn giản nhưng tinh tế, bước vào hội trường nơi sự kiện diễn ra. Không gian rộng lớn, tràn ngập ánh đèn và âm thanh nhộn nhịp của mọi người. Cô hơi hồi hộp, nhưng khi nhìn thấy Hạ Phong đang đứng ở cổng, nở một nụ cười dịu dàng chào cô, lòng cô lập tức cảm thấy an tâm hơn.

“Hôm nay cô trông thật xinh đẹp, An Nhiên.” Hạ Phong nói, giọng trầm ấm nhưng dịu dàng.

Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Cảm ơn anh… tôi… hơi lo lắng, vì chưa từng tham gia sự kiện lớn như thế này.”

Hạ Phong đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm tay cô: “Đừng lo, tôi sẽ ở bên cô. Cô chỉ cần tận hưởng buổi tối này, còn mọi thứ khác để tôi lo.”

An Nhiên cảm thấy một luồng ấm áp lan tỏa trong tim, không phải từ ánh đèn hay không khí ấm áp của hội trường, mà từ sự quan tâm nhẹ nhàng và chân thành của Hạ Phong. Cô nắm tay anh, cảm giác như tìm được một điểm tựa vững chắc giữa biển người đông đúc.

Sự kiện diễn ra, An Nhiên cùng Hạ Phong tham gia các hoạt động từ thiện: trao quà cho trẻ em, đóng góp quỹ giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn, và giao lưu với các nhà hảo tâm khác. Mỗi hành động nhỏ của cô đều nhận được ánh mắt trân trọng từ Hạ Phong. Anh quan sát cô với sự ngưỡng mộ và tò mò: cô không chỉ xinh đẹp mà còn dịu dàng, chu đáo và ấm áp, khiến anh không thể rời mắt.

Buổi tối trôi qua, ánh đèn mờ dần, nhịp điệu sự kiện vẫn rộn ràng, nhưng hai người lại tìm thấy khoảng không gian riêng tư nhỏ bé giữa đám đông. Hạ Phong nhìn cô, giọng trầm: “Cô thấy buổi tối này thế nào, An Nhiên?”

Cô cười nhẹ: “Rất vui… tôi chưa từng tham gia sự kiện gì như thế này. Nhưng khi ở cạnh anh, tôi thấy mọi thứ dễ dàng hơn, và cảm giác thật nhẹ nhàng.”

Hạ Phong mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Tôi vui vì điều đó. Cô đã làm buổi tối này trở nên đặc biệt hơn rất nhiều.”

Khoảnh khắc ấy, An Nhiên nhận ra trái tim mình bắt đầu rung lên vì Hạ Phong, không chỉ vì sự quan tâm mà còn vì cảm giác an toàn và vui vẻ khi ở bên anh. Cô hiểu rằng, lần gặp đầu tiên tại quán cà phê, lần tránh tai nạn hôm trước, và bây giờ là buổi tối đầy ấm áp này, tất cả đều như những mảnh ghép dẫn dắt cô đến gần anh hơn.

Buổi tối kết thúc, khi mọi người dần ra về, Hạ Phong nắm tay An Nhiên ra khỏi hội trường. Không gian bên ngoài yên tĩnh hơn, ánh đèn đường dịu nhẹ chiếu lên hai con người đang bước đi cùng nhau.

“Cảm ơn cô, An Nhiên. Không chỉ vì hôm nay… mà còn vì tất cả những gì cô đã làm cho tôi trong vài ngày qua.” Hạ Phong nói, ánh mắt tràn đầy chân thành.

An Nhiên mỉm cười, tim đập nhanh: “Tôi… cũng cảm ơn anh. Nhờ anh, tôi đã trải qua một buổi tối thật đặc biệt.”

Hạ Phong nhìn cô, nụ cười dịu dàng vẫn thường trực trên môi: “Tôi mong rằng… chúng ta sẽ có thêm nhiều buổi tối như thế này. Cô đồng ý chứ?”

An Nhiên gật đầu, ánh mắt lấp lánh: “Dạ… tôi đồng ý.”

Trong khoảnh khắc yên tĩnh ấy, giữa ánh đèn vàng dịu dàng của thành phố, hai con người mới gặp nhau chưa lâu nhưng đã dần tìm thấy sự kết nối tinh tế. Một buổi tối từ thiện, một lời mời bất ngờ, và những cử chỉ dịu dàng đã gieo những hạt giống đầu tiên cho một câu chuyện tình ngọt ngào, đầy ấm áp và hứa hẹn nhiều điều bất ngờ trong những ngày tiếp theo.

Và từ lúc đó, An Nhiên nhận ra rằng, đôi khi những cơ hội bất ngờ lại mở ra cánh cửa cho những điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống, còn Hạ Phong biết rằng, người con gái nhỏ bé với nụ cười hiền hậu ấy, sẽ ngày càng chiếm một vị trí đặc biệt trong trái tim anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×