Sau "trận chiến" cà phê, Ngọc Anh dường như trở nên kín đáo hơn trong việc thể hiện sự không ưa với Hạ Vy. Tuy nhiên, Hạ Vy vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh và thái độ lạnh nhạt của trưởng phòng thiết kế mỗi khi chạm mặt. Cô hiểu rằng, mình cần phải cố gắng hơn nữa để chứng minh năng lực của bản thân và giành được sự tôn trọng từ đồng nghiệp.
Trong khi đó, mối quan hệ giữa Hạ Vy và Minh Đăng ngày càng trở nên gần gũi và tự nhiên hơn. Họ không còn giữ khoảng cách quá nghiêm ngặt như trước. Đôi khi, trong những buổi làm việc muộn, Minh Đăng còn chủ động trò chuyện với Hạ Vy về những dự định, những khó khăn trong công việc và cả những kỷ niệm thời sinh viên. Hạ Vy nhận ra, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng và thành đạt, Minh Đăng cũng có những nỗi niềm riêng, những áp lực mà anh phải gánh vác.
Một buổi tối nọ, cả văn phòng gần như đã tắt đèn hết, chỉ còn phòng của Minh Đăng và bàn làm việc của Hạ Vy vẫn sáng. Họ đang cùng nhau kiểm tra những bản vẽ cuối cùng cho một dự án quan trọng sắp tới. Không khí im lặng bao trùm, chỉ có tiếng gõ bàn phím nhẹ nhàng và tiếng giấy sột soạt.
Bất ngờ, điện trong cả tòa nhà vụt tắt, mọi thứ chìm vào bóng tối đen kịt. Hạ Vy giật mình kêu lên một tiếng nhỏ. Cô vốn là người sợ bóng tối.
"Cô sao vậy?" giọng Minh Đăng vang lên trong bóng đêm, có chút lo lắng.
"Em... em hơi sợ tối ạ," Hạ Vy lắp bắp.
Minh Đăng im lặng một lát, rồi bất ngờ giọng anh vang lên gần hơn: "Đừng sợ. Tôi ở đây." Anh đã bước ra khỏi phòng riêng và đang đứng ngay cạnh bàn làm việc của Hạ Vy.
Trong bóng tối, Hạ Vy cảm nhận được sự hiện diện ấm áp và vững chãi của Minh Đăng. Một cảm giác an toàn kỳ lạ lan tỏa trong lòng cô. Họ đứng im lặng trong bóng tối một lúc, chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của nhau.
Bất ngờ, một tia sáng yếu ớt lóe lên. Đó là ánh sáng từ chiếc đèn pin trên điện thoại của Minh Đăng. Anh khẽ bật đèn, soi nhẹ về phía Hạ Vy. Khuôn mặt cô thoáng chút bối rối nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ biết ơn.
"Để tôi tìm nến hoặc đèn dự phòng," Minh Đăng nói rồi nhẹ nhàng bước đi.
Hạ Vy đứng một mình trong bóng tối mờ ảo, trái tim cô đập loạn nhịp. Khoảnh khắc vừa rồi, khi Minh Đăng ở gần cô như vậy, một cảm xúc khó tả đã trào dâng trong lòng cô. Đó không chỉ là sự biết ơn hay an toàn, mà còn có một chút xao xuyến, một chút rung động mà cô chưa từng trải qua trước đây.
Chẳng mấy chốc, Minh Đăng đã quay lại với một cây nến nhỏ và chiếc bật lửa. Ánh nến lung linh soi sáng một góc văn phòng, xua tan đi phần nào bóng tối đáng sợ. Không khí trở nên ấm áp và lãng mạn hơn.
Họ tiếp tục công việc trong ánh nến yếu ớt. Không hiểu sao, cả hai người đều cảm thấy thoải mái và gần gũi hơn hẳn. Họ trao đổi về công việc một cách cởi mở, chia sẻ những suy nghĩ thầm kín và thậm chí còn kể cho nhau nghe những câu chuyện vui thời thơ ấu.
Đêm đó, dù văn phòng chìm trong bóng tối, nhưng trái tim của Hạ Vy và Minh Đăng dường như lại được thắp sáng bởi một thứ ánh sáng mới, một thứ tình cảm âm thầm nảy nở trong không gian tĩnh lặng và có phần "nguy hiểm" của văn phòng sau giờ làm việc. Họ vẫn chưa dám thừa nhận điều đó với nhau, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự thay đổi微妙 trong mối quan hệ của mình, một sự thay đổi ngọt ngào và đầy hứa hẹn.