Thứ Năm, Nam mở app chat ngay khi thức dậy, đã thấy tin nhắn từ Linh: “Coder nhút nhát, hôm nay hẹn hò ảo ăn gì? Tui muốn ăn lẩu, cay xè!” Nam cười, gõ: “Lẩu hả? Quán lẩu Thái ở quận 7, cay vừa thôi, tui yếu lắm!” Linh đáp ngay: “Yếu gì mà yếu, anh phải tập ăn cay như tui! Hẹn hò ảo, tui nấu lẩu cho anh luôn!” Nam bật cười, gõ: “Cô nấu lẩu chắc toàn ớt, tui ăn là khóc luôn!”
Linh gửi ảnh một nồi lẩu nghi ngút khói: “Đây, lẩu tui nấu hồi tết, ngon hơn quán anh chọn!” Nam nhìn ảnh, tưởng tượng Linh đứng bếp, tóc buộc cao, miệng lẩm bẩm hát K-pop. Anh gõ: “Nhìn ngon thật, nhưng tui không tin cô nấu được! Chụp thêm ảnh đi!” Linh đáp: “Muốn xem tui nấu hả? Gửi ảnh anh uống cà phê trước đi, coder!” Nam chụp vội ly cà phê trên bàn làm việc, gửi đi: “Đây, cà phê đen, chuẩn coder. Cô đâu?”
Linh gửi ảnh một góc bàn với ly trà sữa: “Tui đây, trà sữa full topping, chuẩn marketing!” Nam cười lớn, gõ: “Cô với trà sữa đúng là chân ái. Nhưng tui muốn thấy cô, không phải trà sữa!” Linh gửi sticker cười đểu: “Muốn thấy tui hả? Hẹn hò thật đi, tui xuất hiện liền!” Nam đỏ mặt, gõ: “Cô đừng thách, tui nhút nhát, lỡ hẹn thật là run luôn!”
Cả ngày, họ tiếp tục “hẹn hò ảo” qua ảnh. Nam gửi ảnh góc làm việc, Linh gửi ảnh văn phòng marketing đầy sticker dán lung tung. Nam kể về lần anh làm rơi laptop, cả team hoảng loạn. Linh kể về lần cô lỡ gửi email sai cho khách hàng, bị sếp gọi lên “hỏi thăm”. Nam gõ: “Cô đúng là thảm họa, nhưng tui thích nghe cô kể.” Linh đáp: “Anh cũng thảm họa coder, nhưng tui thích chat với anh!”
Tối đó, Nam nằm trên giường, nghĩ về Linh. Anh gõ: “Cô làm tui tò mò quá, Linh. Có khi nào mình hẹn thật không?” Linh trả lời: “Hẹn thật hả? Tui sợ anh thấy tui rồi chạy mất!” Nam cười, gõ: “Tui không chạy đâu, nhưng cô đừng trốn nha!” Linh gửi sticker nháy mắt: “Ok, coder, để tui nghĩ đã!” Nam tắt điện thoại, lòng rộn ràng, tự hỏi liệu một ngày nào đó, họ sẽ gặp nhau ngoài đời thật.