3:17 sáng.
Con số màu đỏ độc địa của chiếc đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường là thứ duy nhất có thật trong căn phòng tối om. Mọi thứ khác chìm trong một màu xám mờ vô định.
An nằm ngửa, mắt mở thao láo nhìn trần nhà. Giấc ngủ, đối với cô, đã trở thành một kẻ thù xa xỉ. Đã năm năm rồi. Năm năm kể từ ngày cô trồi lên khỏi mặt đất, lấm lem bùn đất và mang theo tiếng la hét của mười người khác trong lồng ngực.
Bác sĩ tâm lý An, người dành cả ngày để lắng nghe nỗi đau của người khác, lại không thể chữa lành vết thương của chính mình. Cô kê đơn thuốc ngủ cho bệnh nhân, đưa ra các liệu pháp hành vi nhận thức, khuyên họ về "vệ sinh giấc ngủ", nhưng đêm đến, chính cô lại là kẻ thất bại thảm hại nhất.
Cơn mất ngủ luôn bắt đầu theo cùng một kịch bản. Cô sẽ chìm vào một giấc mơ chập chờn, và rồi... bóng tối ập đến. Không phải bóng tối yên bình của ban đêm, mà là cái bóng tối đặc quánh, ngột ngạt của lòng đất. Cô có thể ngửi thấy mùi đất ẩm và mùi kim loại gỉ sét. Cô có thể nghe thấy tiếng đá lở và tiếng rên rỉ yếu ớt của ai đó...
An bật dậy. Tim cô đập thình thịch. Mồ hôi lạnh túa ra sau gáy.
"Chỉ là một giấc mơ," cô tự lẩm bẩm, một lời nói dối vô nghĩa.
Cô tung chăn, quyết định từ bỏ nỗ lực vô ích. Đi chân trần trên sàn gỗ mát lạnh, cô vào bếp rót một cốc nước. Ánh đèn đường hắt qua cửa sổ, vẽ nên những vệt sáng kỳ dị trên sàn. Và đó là lúc cô nhìn thấy nó.
Một thứ gì đó đã được đẩy qua khe cửa chính.
Đó là một phong bì. Dày, cứng, và có màu đỏ thẫm như máu khô.
Tim An hẫng một nhịp. Chung cư của cô có hệ thống an ninh rất tốt. Không ai có thể lên tầng của cô mà không có thẻ thang máy. Không có dấu bưu điện. Không có tem. Nó đã được ai đó đích thân mang đến và nhét vào cửa nhà cô, có lẽ chỉ vài phút trước.
Một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng cô.
Cô rón rén nhặt phong bì lên. Nó nặng một cách khác thường. Mặt trước không đề tên người gửi, chỉ có duy nhất tên cô, được viết bằng một nét chữ uốn lượn, kiểu cách: Bác sĩ An.
Cô nuốt khan, ngón tay run rẩy xé mép giấy.
Bên trong không phải là một lá thư, mà là một tấm thiệp mời.
Nền thiệp màu đen, và chính giữa là hình ảnh của một chiếc mặt nạ hề bằng sứ. Không phải loại mặt nạ hề vui nhộn bạn thấy trong rạp xiếc. Đây là một thứ gì đó cổ xưa và độc ác. Nụ cười của nó toác rộng đến mang rợ, vệt sơn đỏ quanh miệng trông như máu. Nhưng đáng sợ nhất là đôi mắt – chúng chỉ là hai hố đen trống rỗng, vô hồn.
Bên dưới hình ảnh là dòng chữ được dập nổi bằng mực vàng kim:
Trân trọng kính mời khán giả đặc biệt: Cô An Tham dự MỘT BUỔI DIỄN ĐẶC BIỆT
Vào lúc 9 giờ tối. Đêm nay. Tại: Nhà hát Vong Âm.
Bên dưới cùng, thay cho chữ ký, là một câu duy nhất: "Sân khấu đang chờ sự sám hối của bạn."
Nhà hát Vong Âm.
Cái tên đó như một gáo nước đá dội vào mặt An. Nhà hát đã bị bỏ hoang hàng thập kỷ, một đống đổ nát nằm chênh vênh bên rìa thành phố, nơi đám thanh thiếu niên thường rỉ tai nhau những câu chuyện ma quỷ. Nó đã bị niêm phong từ lâu.
"Sám hối?" An thì thầm.
Đây là một trò đùa bệnh hoạn. Chắc chắn là vậy.
Cô vội vã chạy đến cửa, nhìn qua mắt mèo. Hành lang trống rỗng, ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy một cách yếu ớt.
Cô quay lại nhìn tấm thiệp. Ai có thể làm điều này? Ai biết?
Cô nghĩ đến ba người còn lại. Tuấn. Linh. Khang. Những người "sống sót" giống cô. Họ đã lập một thỏa thuận ngầm là không bao giờ nhắc lại chuyện đó, không bao giờ gặp lại nhau. Mỗi người họ đã mang theo bí mật của riêng mình và biến mất. Có thể nào là một trong số họ?
Cơn mất ngủ đang gặm nhấm lý trí cô. Sự mệt mỏi kinh niên khiến mọi thứ trở nên phi thực tế. Nhưng tấm thiệp trong tay cô là thật. Cái lạnh lẽo của nó là thật. Và hình ảnh gã hề đang chế nhạo cô là thật.
"Sân khấu đang chờ sự sám hối của bạn."
Một phần trong cô muốn vò nát tấm thiệp và vứt nó vào sọt rác. Nhưng một phần khác, một phần tăm tối, mệt mỏi và tuyệt vọng... lại thấy tò mò. Sau năm năm bị giam cầm trong quá khứ, phải chăng đây là một lối thoát? Một sự kết thúc?
An nhìn chằm chằm vào đôi mắt trống rỗng của gã hề. Cô không biết rằng, quyết định của mình đã đóng dấu lên bản án tử.
Cô sẽ đến.