chết lần hai

Chương 2: Cuộc Hội Ngộ Bất Đắc Dĩ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa bắt đầu rơi.

Những giọt mưa lạnh lẽo và nặng nề đập vào kính chắn gió xe của An như những ngón tay gõ cửa. 9 giờ tối. Nhà hát Vong Âm hiện ra trước mắt cô, một khối kiến trúc Gothic mục nát, trơ trọi, bị thành phố lãng quên. Nó giống như một bộ xương khổng lồ đang sụp đổ. Những tấm ván gỗ đóng đinh chéo lên hầu hết các cửa sổ. Bức tường phủ đầy dây thường xuân và hình graffiti nguệch ngoạc.

An tắt máy, nhưng không vội ra ngoài. Cô nhìn chằm chằm vào tấm thiệp đỏ trên ghế phụ. Nụ cười của gã hề như đang chế nhạo sự hèn nhát của cô. Đến đây là một ý tưởng điên rồ. Đáng lẽ cô nên gọi cảnh sát.

Nhưng gọi và nói gì? "Tôi nhận được một lời mời đến một buổi diễn ma quái tại một nhà hát bỏ hoang?" Họ sẽ nghĩ cô bị hoang tưởng.

Không. Đây là chuyện riêng của cô. Của họ.

Cô kéo cao cổ áo khoác, hít một hơi thật sâu và bước ra ngoài.

Cánh cửa chính bằng gỗ sồi khổng lồ của nhà hát, thật đáng ngạc nhiên, lại không khóa. Nó còn không đóng hết. Một khe hở nhỏ, đủ để một người lách vào, mời gọi cô. Khi An đẩy nhẹ, nó kêu lên một tiếng cút kít rợn người, âm thanh đó vang vọng vào sâu bên trong sảnh chờ tối om.

Bên trong, không khí đặc quánh mùi ẩm mốc, bụi bặm và một thứ gì đó tanh tanh như chuột chết. Ánh sáng duy nhất đến từ một ngọn đèn trần trơ trụi, chớp nháy thất thường, vừa đủ để soi rõ sự tàn tạ. Giấy dán tường bong tróc, thảm nhung bục nát, và ở giữa sảnh, ba bóng người đang đứng.

Họ quay lại gần như cùng một lúc khi nghe tiếng cửa.

"An?"

Giọng nói đó trầm, dứt khoát và đầy vẻ khó chịu. Tuấn. Hắn không thay đổi nhiều, chỉ có vẻ giàu có hơn. Bộ vest hàng hiệu của hắn trông lạc lõng một cách lố bịch giữa đống đổ nát này. Tóc hắn vẫn chải ngược bóng loáng. Năm năm trước, hắn là quản lý công trường. Giờ, hắn là một doanh nhân thành đạt.

"Trời ơi, An... cả cậu nữa sao?"

Giọng thứ hai run rẩy hơn. Linh. Cô diễn viên. Lớp trang điểm của cô hoàn hảo, che đi mọi khuyết điểm, nhưng không che được đôi mắt đang hoảng loạn. Cô đang day day thái dương, một thói quen cũ khi cô lo lắng. Tay còn lại của cô kẹp một điếu thuốc, dù cô đã tuyên bố bỏ thuốc từ lâu.

Và rồi, từ trong bóng tối của một góc phòng, một tiếng rít lên.

"Tất cả... tất cả chúng ta..."

Khang lết ra khỏi bóng tối. Hắn là người thay đổi nhiều nhất. Gầy rộc, da bọc xương, đôi mắt trũng sâu và vằn đỏ. Hắn trông như một cái bóng của chính mình. Mùi rượu và thuốc lá cũ nồng nặc bốc ra từ người hắn.

Bốn người sống sót. Cùng một chỗ. Lần đầu tiên sau năm năm.

"Mọi người..." An nuốt khan, cổ họng khô khốc. Cô giơ tấm thiệp đỏ lên. "Mọi người cũng nhận được cái này?"

Linh bật khóc nức nở, làm lem cả đường kẻ mắt. Tuấn chửi thề một tiếng, giật lấy tấm thiệp từ tay An.

"Giống hệt," hắn gầm gừ, vò nát tấm thiệp của mình trong túi. "Hình mặt nạ hề. 9 giờ tối. 'Sân khấu sám hối'. Trò đùa quái quỷ gì đây? Có phải mày không, Khang?"

Tuấn túm lấy cổ áo Khang, đẩy hắn vào tường. "Mày nợ nần bọn xã hội đen, đúng không? Mày dựng lên trò này để tống tiền bọn tao, phải không?"

"Không... không phải tôi..." Khang lắp bắp, sợ hãi. "Tôi cũng nhận được mà! Thật đấy!"

"Thôi đi, Tuấn!" Linh hét lên, giọng lạc đi. "Nhìn anh ta đi! Anh ta còn không tự lo được cho mình, nói gì đến việc sắp đặt chuyện này?"

"Vậy thì là ai?" Tuấn gắt.

"Một người biết," An thì thầm. Cả ba người quay lại nhìn cô. "Một người biết chuyện gì đã thực sự xảy ra... dưới đó."

Không khí như đặc quánh lại. Tiếng mưa bên ngoài gào thét. Ngay cả Tuấn, kẻ luôn tỏ ra cứng rắn nhất, cũng tái mặt đi đôi chút.

"Vớ vẩn," Tuấn buông Khang ra, phủi tay vào áo vest. "Đây chỉ là một trò đùa bệnh hoạn của một kẻ rảnh rỗi nào đó. Tôi không có thời gian cho việc này. Tôi về."

Hắn quay gót, sải bước về phía cửa chính.

"Khoan đã, Tuấn!" Linh gọi với theo. "Đừng bỏ chúng tôi lại đây!"

Tuấn không thèm ngoảnh lại. Hắn đặt tay lên thanh đẩy bằng đồng của cánh cửa.

Và ngay lúc đó.

RẦM!

Một tiếng động chói tai như tiếng kim loại va đập. Cánh cửa gỗ sồi khổng lồ đóng sập lại với một lực kinh hoàng, hất văng Tuấn ngã ngửa ra sàn. Bụi từ trần nhà rơi lả tả.

KÉT. CẠCH.

Một âm thanh dứt khoát vang lên từ phía bên kia cánh cửa. Âm thanh của một chốt khóa bằng thép, nặng nề và vĩnh viễn, vừa được cài lại.

Họ bị nhốt.

Tuấn lồm cồm bò dậy, điên cuồng đập vai vào cửa. "Mở cửa! Mở cửa ra! Tên khốn nào đang ở ngoài đó?"

Cánh cửa không hề lay chuyển. Nó vững chãi như một bức tường hầm mộ.

Khang bắt đầu rên rỉ, co rúm người lại trong góc. Linh hoảng loạn rút điện thoại ra. "Không có sóng! Không có sóng!"

Giữa cơn hỗn loạn, An đứng bất động. Cô lắng nghe.

Tiếng đập cửa của Tuấn. Tiếng nức nở của Linh. Tiếng rên rỉ của Khang. Và tiếng mưa.

Nhưng còn một âm thanh nữa.

Một tiếng tách nhẹ. Và sau đó là tiếng rít rè của một hệ thống loa cũ kỹ vừa được bật lên.

Nó đến từ bên trong khán phòng.

Ánh đèn trần duy nhất trong sảnh chớp tắt dữ dội... rồi phụt tắt. Bốn người họ chìm trong bóng tối gần như tuyệt đối, chỉ còn lại chút ánh sáng lờ mờ hắt vào từ khung cửa sổ duy nhất không bị đóng ván.

Và rồi, từ trong bóng tối sâu thẳm của khán phòng, một giọng nói vang lên qua loa. Một giọng nói méo mó, bị biến dạng bởi thiết bị điện tử, nhưng vẫn không giấu được sự khoái trá bệnh hoạn.

"Chào mừng, các vị khán giả đặc biệt. Buổi diễn... sắp bắt đầu."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×