An, Linh, Tuấn và Khang miễn cưỡng bước vào khán phòng.
Căn phòng tối om, rộng lớn như một hốc mắt trống rỗng. Chỉ duy nhất ánh đèn sân khấu chói lòa soi rọi, tạo ra một ranh giới rõ ràng giữa ánh sáng và bóng tối. Hàng ghế khán giả bọc nhung đã rách nát, chất thành đống trong bóng đêm, trông như những hồn ma đang ngồi xem một vở kịch kinh hoàng.
Tất cả ánh nhìn của họ đổ dồn lên sân khấu.
Trên sân khấu, khung cảnh đã được sắp đặt một cách tỉ mỉ, lạnh lùng.
Khang đang bị trói.
Hắn ta đã biến mất khỏi sảnh chờ trong lúc họ đang tranh cãi. Giờ đây, Khang ngồi trên một chiếc ghế gỗ cũ kỹ, bị dây thừng siết chặt ngang ngực và cổ chân. Khuôn mặt hắn trắng bệch, đôi mắt trợn ngược vì sợ hãi, mồ hôi ướt đẫm trán. Hắn cố rên rỉ, nhưng miệng đã bị bịt bằng một miếng vải đen.
Ngay bên cạnh Khang là hai vật thể quan trọng:
Một chiếc két sắt màu xám cũ kỹ (giống chi tiết trên bìa sách). Nó không lớn, có vẻ như là loại dùng trong văn phòng, khóa bằng ổ quay số cơ học.
Một bộ điều khiển từ xa nằm trên một cái bục nhỏ.
Giọng của Chú Hề vang lên, đầy phấn khích: "Chào mừng quý khán giả đến với màn ra mắt! Khang, tôi nghĩ bạn là nhân vật trung tâm hoàn hảo cho đêm nay."
Tuấn gầm lên: "Mày làm gì Khang? Thả hắn ra ngay!"
"Sự thô lỗ là điều không được phép trong nhà hát này, Tuấn à," Chú Hề đáp lại một cách bình thản. "Đây là màn 'Sự dằn vặt của kẻ nghiện ngập'. Khang từng là một công nhân mỏ mẫu mực, trước khi anh ta trở thành một kẻ nghiện ma túy và bị ám ảnh bởi những gì anh ta thấy... hay nghĩ là mình đã thấy."
"Luật chơi rất đơn giản," Chú Hề tiếp tục. "Các vị thấy chiếc két sắt đó không? Nó chứa đựng thứ mà Khang đã cố gắng che giấu trong nhiều năm. Một bí mật nhỏ về vụ sập hầm mỏ, thứ có thể giúp Khang... yên lòng."
"Mật mã mở két có ba chữ số."
"Các vị có mười phút để tìm ra mật mã. Nếu các vị thành công, Khang được tự do (tạm thời) và chúng ta sẽ chuyển sang màn tiếp theo."
"Nếu các vị thất bại..."
Và lúc đó, họ mới chú ý đến chi tiết cuối cùng trên sân khấu, ngay phía trên đầu Khang.
Trên trần nhà rách nát, một sợi dây kim loại mảnh, gần như vô hình, được nối với một cơ chế treo lủng lẳng. Từ cơ chế đó, một vật thể ánh bạc sắc lạnh đang treo lơ lửng, hướng thẳng xuống thái dương Khang.
Đó là một con dao bếp lớn, dài và bén ngót (giống chi tiết trên bìa sách).
An lạnh toát người. Cô biết bộ điều khiển từ xa đó dùng để làm gì.
"Nếu các vị thất bại," Chú Hề lặp lại, giọng hắn giờ đây chỉ là một tiếng rít ghê rợn, "ta sẽ dùng chiếc điều khiển đó để cắt sợi dây. Và Khang sẽ chết. Một cái chết nhanh gọn, nhân đạo hơn nhiều so với cái chết mà anh ta đã tìm kiếm bằng ma túy."
"Mày là ác quỷ!" Linh hét lên.
"Ta chỉ là một người sắp đặt sân khấu, Linh ạ. Khán giả, mười phút bắt đầu!"
Một chiếc đồng hồ đếm ngược kỹ thuật số màu đỏ bật sáng trên két sắt: 09:59.
"Mật mã!" Tuấn lao lên sân khấu. "Phải là cái gì đó liên quan đến vụ sập hầm! Ngày sập hầm?"
"26/10/2020," An đáp ngay lập tức. "Không phải. Mật mã chỉ có ba chữ số."
"Số công nhân chết? Số người bị kẹt?" Linh gợi ý.
Khang cố gắng giãy giụa và phát ra những tiếng ư ử nghẹt thở, cố gắng đưa mắt ra hiệu điều gì đó cho họ.
"Hắn muốn nói gì?" Tuấn đấm vào thành ghế. "Mày biết mật mã, nói đi Khang!"
"Không được, hắn bị bịt miệng," An nói. Cô nhìn Khang. Đôi mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào một vật thể nào đó trong góc tối của sân khấu. "Anh ấy đang cố chỉ cho chúng ta thấy cái gì đó!"
Khang liếc mắt một cách điên cuồng về phía một chiếc gương vỡ đặt nghiêng.
An chạy đến. Trên bề mặt chiếc gương vỡ, có vẻ như Khang đã cố gắng dùng móng tay để cào vài ký tự trước khi bị trói.
Không phải số. Là chữ.
"L. T. D."
"LTD? Cái quái gì vậy?" Tuấn cáu kỉnh, thời gian đã trôi qua gần ba phút. 07:05.
"Linh, Tuấn, An?" Linh đoán. "Tên chúng ta à?"
"Vô lý," Tuấn bác bỏ. "Phải là cái gì đó Khang ám ảnh. Là Thằng Điên? Hay tên một loại thuốc?"
An nhìn kỹ vào mắt Khang, cố gắng kết nối. "Khang, có phải... có phải là tên một người không? Một người đã chết dưới hầm?"
Mắt Khang nhắm nghiền lại, lắc đầu dữ dội.
"Cái két sắt này chứa bí mật của Khang," An suy luận. "Cái gì Khang đã thấy? Cái gì Khang biết?"
04:30. Khang bắt đầu khóc qua miếng bịt miệng. Hắn lắc đầu tuyệt vọng.
"Năm năm trước," An hít một hơi. "Anh ta bị ám ảnh bởi chuyện này. Chuyện gì khiến anh ta thành ra thế này? Khang là người duy nhất nhìn thấy..."
Cô nhìn vào các chữ cái một lần nữa: L. T. D.
Đột nhiên, một ý tưởng lạnh lẽo lóe lên trong đầu An. Không phải là tên. Đó là ngày.
Cô nhìn lại ngày thảm kịch sập hầm: 26/10/2020.
Lá: L là số La Mã cho 50.
Tháng: T có thể là chữ cái đầu của Tháng Mười (10).
Độ: D là số La Mã cho 500.
Vô nghĩa.
Tuấn, thấy An ngây người, quay sang Linh: "Thôi được, mật mã ngẫu nhiên! Thử ngày sinh của mày đi Linh!"
Linh run rẩy nhập 179. Két sắt im lặng. Tuấn nhập ngày sinh của hắn. 028. Vô dụng.
01:50.
"Chỉ còn hai phút!" Giọng Chú Hề phấn khích lên trông thấy. "Thật đáng tiếc cho Khang. Hắn đã cố gắng lắm rồi."
An quay lại nhìn L. T. D. Khang gồng mình lên, đôi mắt tuyệt vọng nhìn cô, rồi nhìn lên chiếc dao.
Và rồi cô hiểu. Không phải ký ức. Đó là số điện thoại.
Hầm mỏ bị sập ở độ sâu 75 mét. Khang bị ám ảnh bởi cái chết và sự cô độc. Hắn là kẻ nghiện, luôn gọi đến các đường dây nóng để tìm sự giúp đỡ.
Là số 7 (nghe giống "Lợi", hoặc chỉ là cách viết tắt của Khang). T là số 5. Đ là số 0.
Hay:
Lối ra.
Tử vong.
Đất.
Cô nhìn vào con dao. Nó treo trên đầu Khang. Số 7, 5, 0 là vô căn cứ. Cô cần một thứ logic.
00:30.
"Thôi được!" An hét lên. Cô nhớ lại một mảnh tin tức cũ về Khang. Hắn từng được cứu ở độ sâu 70 mét, và hắn luôn nói mình phải chết thêm ba lần để chuộc tội.
An chạy đến két sắt, tay cô run rẩy quay số.
7 (Độ sâu) - 0 (số người còn sống) - 3 (số lần chuộc tội Khang từng nói).
703.
BÍP BÍP BÍP... Báo lỗi.
00:05.
"Tạm biệt, Khang." Giọng Chú Hề thốt ra, không hề có một chút thương xót.
00:03. 00:02. 00:01.
An đóng chặt mắt lại.
TÁCH!
Âm thanh đó vang lên khô khốc và dứt khoát. Tiếng dây kim loại bị cắt đứt.
Một giây im lặng.
Rồi tiếng PHẬP nặng nề, kinh tởm, và tiếng ỌC ỌC nghẹt thở cuối cùng.
Cơ thể Khang co giật dữ dội, máu tươi phun ra bắn tung tóe lên mặt két sắt.
Đồng hồ đếm ngược chuyển sang 00:00.
Chiếc điều khiển từ xa trong tay Chú Hề nằm im trên bục. Khang đã chết, bị chiếc dao bếp xuyên thẳng qua đầu.
Ba người còn lại đứng chết trân, máu Khang đã vấy bẩn đến gấu giày họ. Khang đã bị giết ngay trước mắt họ.
"Thật đáng tiếc," Giọng Chú Hề vang lên, giờ đây trầm tĩnh đến đáng sợ. "Mật mã là 993. Ngày sinh của người đã bị Khang lừa gạt, người đã chết thay anh ta. Nhưng đừng lo. Buổi diễn mới chỉ bắt đầu."
Ánh đèn sân khấu phụt tắt. Họ lại chìm vào bóng tối.
Cái chết lần đầu tiên của Khang là vì ma túy, cái chết lần hai này là vì tội lỗi. Và còn ba người nữa.