chết lần hai

Chương 3: Giọng Nói Của Chú Hề


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự im lặng bao trùm.

Nó đặc quánh, nặng trĩu, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng rít rè của cái loa cũ và tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực An. Bốn người họ đứng bất động trong bóng tối.

"Ai đó?" Tuấn là người phá vỡ sự im lặng, hắn cố gầm lên, nhưng giọng hắn có một chút lạc đi. "Mày là ai? Mở đèn lên! Mày nghĩ đây là trò đùa à?"

"Làm ơn... chúng tôi không có gì cả..." Linh nức nở, bám chặt lấy cánh tay An. "Chúng tôi sẽ đi... làm ơn thả chúng tôi ra..."

Giọng nói từ chiếc loa cất lên lần nữa, át đi tiếng khóc của Linh. Lần này, nó xen lẫn một tiếng cười. Một tiếng cười méo mó, lạnh buốt, như tiếng kim loại cào vào nhau, một âm thanh hoàn toàn phi nhân tính.

"Đi sao? Ồ không, không." Giọng nói đó ngân nga một cách ma quái. "Buổi diễn chỉ vừa mới bắt đầu. Các vị là khách mời danh dự của ta cơ mà."

"Mày muốn gì?" An lên tiếng, giọng cô run rẩy nhưng cô cố giữ cho nó vững nhất có thể. "Tiền? Có phải là tiền không?"

"Tiền?" Gã hề dường như đang nhấm nháp từ đó. "Thứ rác rưởi đó không thể mua được thứ ta muốn. Ta muốn... công lý."

"Công lý?" Tuấn gầm gừ. "Mày nói cái quái gì vậy? Chúng tao đã làm gì?"

"Một câu hỏi hay đấy, thưa ngài doanh nhân," giọng nói đầy vẻ chế giễu. "Ta thấy các vị vẫn chưa hiểu ra mình đang ở đâu. Để ta nói rõ nhé."

Không khí im bặt.

"Đây không phải là một buổi diễn," giọng nói tuyên bố. "Đây là một phiên tòa."

"Và các vị," nó dừng lại một nhịp để tăng thêm sức nặng, "chính là bị cáo."

Một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng An. Phiên tòa?

"Phiên tòa vì cái gì?" Khang rên rỉ từ trong góc, giọng hắn vỡ ra vì sợ hãi. "Chúng tôi... chúng tôi vô tội..."

"Vô tội?" Gã hề cười phá lên, một tràng cười sặc sụa, điên loạn. "Nói ta nghe, các vị có nhớ hầm mỏ số 7 không?"

Cái tên đó như một nhát búa giáng xuống. Linh hét lên một tiếng. Tuấn chửi thề. An cảm thấy dạ dày mình thắt lại.

"Năm năm trước," giọng nói đột ngột trở nên đanh thép, mọi sự đùa cợt biến mất, chỉ còn lại sự căm thù lạnh lẽo. "Mười bốn người. Mười người chết. Và bốn kẻ sống sót."

Nó biết. Gã hề biết tất cả.

"Các vị tưởng mình đã may mắn, phải không? Các vị tưởng mình đã sống sót?" giọng nói rít lên. "Các vị nhầm rồi."

"Các vị đã chết một lần dưới đó rồi. Cùng với mười người kia. Cái chết của lương tâm. Cái chết của lòng trắc ẩn. Cái chết của nhân tính!"

"Không... không phải..." An lẩm bẩm, cô bắt đầu lùi lại.

"Các vị đã gian lận!" Gã hề gào lên, âm thanh chói tai đến mức An phải bịt tai lại. "Các vị đã cướp lấy sự sống của mình từ tay số phận! Các vị đã bỏ mặc họ!"

"Mày im đi!" Tuấn hét, lao về phía bức tường nơi hắn nghĩ âm thanh phát ra, nhưng chỉ đâm sầm vào bóng tối.

"Nhưng ta ở đây để sửa chữa sai lầm đó," giọng nói trở lại vẻ bình tĩnh đáng sợ. "Hệ thống luôn có lỗ hổng. Và ta chính là người vá lại lỗ hổng đó."

"Đêm nay," nó thì thầm, nhưng tiếng thì thầm vẫn vang vọng khắp sảnh đường, "ta sẽ ban cho các vị món quà cuối cùng. Ta sẽ ban cho các vị... Cái Chết Lần Hai."

"Một cái chết công bằng. Một cái chết xứng đáng. Cái chết mà lẽ ra các vị phải nhận lấy từ năm năm trước."

Sự điên rồ của lời tuyên bố khiến An nghẹt thở. Đây không phải là một kẻ tống tiền. Đây là một kẻ phán xét. Một đao phủ.

"Mày là một thằng điên!" Linh gào thét. "Điên! Thả tao ra!"

"Hãy nói về màn diễn đầu tiên," gã hề phớt lờ cô. "Một màn kịch ngắn, mang tên: 'Sự dằn vặt của kẻ nghiện ngập'."

Ngay khi dứt lời, một âm thanh rè... rè... của cơ khí vang lên.

TÁCH!

Một luồng ánh sáng chói lòa, duy nhất, đột ngột bật lên từ sâu bên trong nhà hát. Nó không chiếu vào họ, mà chiếu thẳng lên sân khấu chính.

"Xin mời vào trong, các vị khách quý," giọng gã hề vang lên, giờ đây đầy vẻ háo hức.

Và rồi, một tiếng CẠCH khô khốc.

Cánh cửa đôi nặng nề dẫn từ sảnh chờ vào khán phòng chính – cánh cửa mà họ nghĩ cũng đã bị khóa – bật mở. Một luồng không khí lạnh lẽo, cũ kỹ từ bên trong ùa ra, mời gọi họ bước vào cái bẫy đã được giăng sẵn.

Họ không còn lựa chọn nào khác. Ánh sáng duy nhất, lối thoát duy nhất, nằm ở trên sân khấu đó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×