chỉ có em là mùa xuân

Chương 1: Một ngày định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nhã Linh bước vào quán cà phê quen thuộc với tâm trạng mơ màng. Sáng nay cô dậy muộn, tóc tai còn rối bù, vội vàng nhét điện thoại vào túi rồi phi thẳng ra ngoài. Những tia nắng sớm xuyên qua cửa kính, hắt lên làn da trắng mịn của cô, làm Nhã Linh không khỏi nhíu mày. “Sao hôm nay ai cũng đi làm sớm vậy ta? Mình trễ mất rồi!” – cô thầm nhủ, vừa đi vừa vặn quai túi xách.

Quán cà phê vẫn như mọi ngày, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên hòa cùng mùi cà phê rang xay thơm lừng. Nhã Linh bước tới quầy, mắt liếc nhanh menu, lòng tự nhủ: “Một ly latte nóng, thêm chút siro caramel, hôm nay chắc sẽ khá hơn một chút.”

Cô vừa đặt cốc cà phê xuống bàn thì bỗng nhiên… “Ùm!”

Một tờ giấy rơi xuống sàn, và tay cô va vào ai đó, khiến cả hai cùng giật mình. Nhã Linh ngẩng lên, mắt to tròn, nhìn thấy một người đàn ông đứng trước mặt. Anh cao ráo, mặc áo sơ mi trắng tinh, cổ tay đeo đồng hồ bạc sáng lấp lánh, dáng vẻ thanh lịch nhưng ánh mắt lạnh lùng như băng giá.

“Xin lỗi… tôi…” Nhã Linh lí nhí, cố gắng không để cốc cà phê tràn ra.

Người đàn ông nhướng mày, ánh mắt sắc bén nhưng không nói gì, chỉ liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt như đang đánh giá từng chi tiết: “Cẩn thận chút đi.” Giọng anh trầm, lạnh, khiến Nhã Linh bỗng dưng run rẩy.

Cô vội vàng cúi xuống nhặt tờ giấy rơi, cố gắng không nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hút của anh. Nhưng khó mà tránh được: khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao, môi mỏng và đôi mắt đen lặng lẽ ấy khiến tim cô đập nhanh một cách bất thường.

“À… vâng… tôi xin lỗi.” Nhã Linh khẽ cười gượng, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng trong lòng, cô tự nhủ: “Sao hôm nay ai cũng lạnh lùng với mình thế này chứ?”

Người đàn ông không đáp, chỉ xoay người đi thẳng về phía quầy, đặt tay lên thành ghế, thản nhiên quan sát menu như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhã Linh đứng đó, lúng túng, rồi thở dài một hơi.

“Người lạnh như băng…” cô thầm thì, vừa đặt cốc cà phê xuống bàn. Nhưng chưa kịp ngồi xuống, anh đã bước tới chỗ cô, tay cầm một tờ giấy khác, giọng vẫn lạnh lùng:

“Cái này rơi từ bàn của tôi.”

Nhã Linh nhìn tờ giấy, rồi nhìn anh, cảm giác tim như lạc nhịp. Cô cố gắng bình tĩnh, nói: “À… cảm ơn anh. Tôi không cố ý đâu.”

Anh chỉ gật đầu, không cười, rồi quay người đi tiếp, bỏ lại một bầu không khí trầm lặng khó chịu. Nhã Linh ngồi xuống bàn, thở ra một hơi dài, nhìn theo bóng lưng cao ráo ấy. Trong lòng cô bỗng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, vừa tò mò vừa e ngại.

“Mình đã gặp anh ta ở đâu trước đây sao?” cô tự hỏi. Nhưng không nhớ nổi. Cô lắc đầu, nhấp một ngụm latte nóng. Cà phê ngọt ngào, nhưng vị đắng nhẹ vẫn còn đó, giống như cảm giác vừa trải qua.

Trong lúc Nhã Linh đang lơ đãng, một cơn gió thổi qua cửa, kéo theo vài chiếc lá khô bay vào quán. Anh lại xuất hiện, đứng gần cửa sổ, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt, khiến anh trông lạnh lùng nhưng lại đẹp đến lạ thường.

Cô bỗng nhớ ra một chi tiết cũ, từ thời học trung học: một người bạn cùng lớp, tên là Lâm Hạo… Hình như anh chính là người vừa va vào cô.

“Không thể nào…” Nhã Linh nhíu mày, tim đập nhanh. Hình ảnh người đàn ông trong kí ức hiện ra: cùng mái tóc đen, đôi mắt lạnh nhưng từng cứu cô khỏi một lần tai nạn trên đường. Cô run run thầm nhủ: “Sao… lại là anh ấy?”

Cảm giác xưa cũ khiến cô bối rối, lưỡng lự giữa việc nên đi lại chào hỏi hay cứ để mặc mọi chuyện trôi qua. Nhã Linh ngồi đó, ánh mắt lơ đãng nhìn anh, trong lòng vừa hồi hộp vừa háo hức.

Anh không nhìn cô nữa, chỉ quay sang gọi món với giọng trầm như một bản nhạc buồn. Nhưng ánh mắt anh chợt dừng lại trên Nhã Linh một giây, đủ khiến cô cảm thấy tim mình như bị nhói nhẹ.

“Anh vẫn… thay đổi nhiều quá…” Nhã Linh thì thầm. Nhưng bên ngoài, cô vẫn giữ vẻ bình thường, giả vờ đọc menu, lòng rối bời.

Một lúc sau, anh lấy cà phê, bước ra khỏi quán, để lại cho Nhã Linh một khoảng trống lạ lùng trong lòng. Cô ngồi yên, nhấp một ngụm cà phê nóng, cố gắng trấn tĩnh tâm trí. Nhưng hình bóng người đàn ông ấy vẫn hiện ra trước mắt, khiến tim cô lỡ nhịp.

Nhã Linh không biết rằng, cuộc gặp tình cờ này sẽ mở ra một chuỗi những ngày định mệnh, nơi cô sẽ phải đối mặt với những bất ngờ, hiểu lầm, và cả những khoảnh khắc ngọt ngào mà cô chưa từng nghĩ tới.

Còn Lâm Hạo – người đàn ông lạnh lùng với ánh mắt sâu thẳm kia – cũng đã cảm nhận được một điều gì đó đặc biệt khi chạm mặt Nhã Linh. Anh không thể lý giải được tại sao trái tim mình lại chợt rung động, dù bên ngoài vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nghiêm nghị.

Ngày hôm đó kết thúc, nhưng chỉ là khởi đầu của một câu chuyện tình yêu đầy sóng gió và ngọt ngào, nơi hai trái tim từng xa cách sẽ tìm thấy nhau, và nơi mỗi cốc cà phê, mỗi cái va chạm tình cờ đều trở thành dấu mốc không thể quên trong đời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×