chỉ có em là mùa xuân

Chương 2: Lần gặp không vui


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nhã Linh rời quán cà phê với tâm trạng vừa bối rối vừa vui mơ hồ. Hình ảnh người đàn ông lạnh lùng với đôi mắt sâu hút vẫn hiện hữu trong tâm trí cô, khiến cô không thể không mỉm cười mỗi khi nghĩ đến. Cô thầm nhủ: “Chắc mình đã gặp định mệnh hôm nay rồi… nhưng sao tim cứ đập loạn vậy nhỉ?”

Cô vừa bước ra đường thì nhận điện thoại của sếp gọi gấp. Nhã Linh nhăn mặt, nhìn đồng hồ, nhận ra mình đã muộn giờ đi làm. Cô vội vàng chạy vội tới công ty, lòng vừa hối hả vừa lo lắng. “Chắc sếp lại la mình rồi… thôi kệ, cố gắng thôi.”

Vừa mở cửa phòng làm việc, cô lập tức bị cuốn vào một mớ hỗn độn trên bàn làm việc. Những giấy tờ, hồ sơ và cốc cà phê còn sót lại trên bàn khiến cô giật mình. Cô liếc mắt nhìn quanh, bỗng nhiên trượt tay làm một chồng tài liệu rơi xuống sàn.

“Ối trời ơi…” Nhã Linh thầm kêu, cúi xuống nhặt vội. Nhưng khi cô nhấc lên, một tệp hồ sơ quan trọng đã bị nhúng vào cốc cà phê còn sót trên bàn. Mặt giấy nhăn nhúm, mực lem nhem.

“Không… không thể nào…” cô thì thầm, đôi tay run lên. Tim cô đập mạnh, toàn thân lạnh toát. Đây là tệp tài liệu mà Lâm Hạo từng nhắc đến trong cuộc họp hôm qua – một bản báo cáo quan trọng chuẩn bị cho cuộc họp đối tác lớn trong tuần này.

Và thật trùng hợp, ngay lúc đó, Lâm Hạo xuất hiện tại văn phòng, bước vào phòng làm việc. Ánh mắt anh lạnh lùng quét qua không gian, dừng lại trên Nhã Linh.

“Cái gì thế này?!” Giọng anh trầm, lạnh, như băng, khiến Nhã Linh rùng mình.

Cô vội cúi đầu, lí nhí: “Em… em xin lỗi… em không cố ý…”

Nhưng Lâm Hạo bước tới gần, nhấc tệp tài liệu lên, nhìn chằm chằm tờ giấy nhăn nheo, mực lem nhem. Anh nén cơn giận, nhưng giọng vẫn sắc lạnh:

“Không cố ý à? Đây là báo cáo quan trọng cho đối tác lớn tuần này! Em biết hậu quả thế nào không?”

Nhã Linh nhìn anh, thấy đôi mắt đen sâu ấy đang soi mói, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa giận dữ, tim cô thắt lại. “Em… em sẽ sửa lại ngay… em có thể…” cô cố gắng giải thích, nhưng lời nói bị nghẹn lại trong cổ họng.

Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng vẫn trầm và căng thẳng: “Sửa lại sao được? Một tờ giấy nhăn nheo, mực lem nhem… đối tác sẽ không chấp nhận đâu. Em hiểu không?”

Nhã Linh đỏ bừng mặt, cúi gằm, nước mắt muốn trào ra: “Em… em thật sự không biết… em… em xin lỗi…”

Không khí giữa họ căng thẳng đến mức Nhã Linh cảm giác như cả văn phòng bỗng dưng yên lặng. Cô nghe được cả tiếng đồng hồ tích tắc, cảm giác thời gian dừng lại. Anh đứng đó, dáng vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng, và cô chỉ biết cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

“Em biết không, Nhã Linh,” Lâm Hạo nói, giọng vẫn lạnh nhưng có một chút run rẩy khó nhận ra, “đây không phải lần đầu em làm rối tung mọi thứ. Tôi không thể chịu được chuyện này thêm nữa!”

Nhã Linh nín thở, thấy tim mình như bị bóp nghẹt. “Em… em… em sẽ đền bù, em sẽ làm mọi cách để bù đắp…” cô nói, giọng run run, nước mắt rơi xuống khóe mắt.

Anh bước tới gần hơn, tấm báo cáo trên tay, như thể muốn dùng ánh mắt áp đảo cô. “Đền bù sao? Một tệp hồ sơ, Nhã Linh, không phải chuyện đền bù bằng lời nói hay hành động nhỏ đâu. Đây là danh tiếng, là uy tín công ty, em hiểu không?”

Cô nhắm mắt, cố gắng kìm nén cảm xúc: “Em… em hiểu rồi…”

Khoảng lặng trôi qua. Nhã Linh cảm nhận được ánh mắt anh như xuyên thấu cả tâm can, vừa nghiêm nghị vừa… có gì đó khác lạ. Một cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò dâng lên trong lòng cô.

“Cậu biết không…” Lâm Hạo tiếp tục, giọng vẫn nghiêm nghị, nhưng ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, “cậu có biết tầm quan trọng của từng chi tiết nhỏ không không? Một chút sơ suất cũng có thể phá hủy mọi thứ.”

Nhã Linh im lặng, chỉ biết cúi gằm. Cô nhớ lại tất cả những lần mình lóng ngóng trong công việc, và giờ đây, tất cả như dồn lại vào một khoảnh khắc. Cô cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, thật bất lực.

Anh đặt tệp hồ sơ xuống bàn, hít một hơi thật sâu, rồi quay người bước đi, để lại Nhã Linh đứng sững giữa phòng, nước mắt chưa kịp rơi nhưng tim cô như bị bóp nghẹt.

Một lúc sau, cô nghe tiếng bước chân nhẹ của anh: “Tôi sẽ xem cậu sửa được gì. Nhưng nhớ kỹ, Nhã Linh, nếu lần sau còn xảy ra chuyện tương tự, đừng trách tôi.”

Và rồi anh rời đi, để lại Nhã Linh trong văn phòng, giữa mùi cà phê và giấy tờ nhăn nhúm, lòng vừa sợ hãi vừa bối rối.

Cô ngồi xuống ghế, nhấc điện thoại lên, run run nhắn tin cho một đồng nghiệp: “Giúp em sửa tệp báo cáo này với… anh Hạo sẽ nổi giận mất.”

Đôi mắt cô nhìn tệp giấy lem nhem, lòng đầy áy náy. Nhã Linh tự nhủ: “Sao hôm nay chuyện gì cũng rắc rối thế nhỉ… và sao… sao anh ấy nhìn mình lạnh lùng quá vậy?”

Một phần trong cô vẫn chưa nhận ra: đây chính là Lâm Hạo – người đàn ông cô đã gặp trong quán cà phê hôm nay, người khiến tim cô đập loạn nhịp, người khiến cô vừa sợ vừa thích. Nhưng giờ đây, trước sự nghiêm nghị và giận dữ của anh, Nhã Linh cảm thấy mình thật nhỏ bé và yếu đuối.

Cả buổi chiều hôm đó, cô ngồi trước máy tính, chăm chú sửa từng chi tiết, từng câu chữ, nhưng lòng vẫn không ngừng nghĩ về anh. Mỗi lần nhớ lại ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt nghiêm nghị ấy, cô lại cảm thấy tim mình nhói lên, vừa sợ vừa tò mò.

Và Nhã Linh không hề biết, Lâm Hạo cũng không thể quên cô, dù anh giữ vẻ ngoài điềm tĩnh và nghiêm nghị. Trong lòng anh, có một cảm giác lạ lùng mà anh chưa từng trải qua, một sự tò mò và bối rối mỗi khi nghĩ về Nhã Linh.

Ngày hôm đó kết thúc, báo cáo cũng được sửa xong, nhưng cả hai đều cảm nhận rằng, lần gặp này không chỉ là một sự cố công việc – mà là khởi đầu cho một chuỗi những hiểu lầm, va chạm, và cảm xúc khó lý giải sẽ còn kéo dài.

Nhã Linh cúi đầu, thở dài, tự nhủ: “Mình… phải cẩn thận hơn… và… phải tìm hiểu thêm về anh ấy… dù sao hôm nay cũng là một ngày… đáng nhớ.”

Và Lâm Hạo, trong văn phòng khác, nhìn ra cửa sổ, mắt vẫn dõi theo bóng Nhã Linh, trong lòng tự hỏi: “Tại sao hôm nay tim mình lại loạn nhịp khi nhìn cô ấy? Chuyện gì đang xảy ra với mình đây?”

Ngày hôm nay, đối với cả hai, chỉ là sự khởi đầu. Một ngày định mệnh, nơi sự va chạm tình cờ biến thành những rung động khó lý giải, và nơi những hiểu lầm công việc trở thành cơ hội để họ nhận ra một điều quan trọng: không thể tránh khỏi việc trái tim bị cuốn vào nhau…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×