Ngày hôm đó, văn phòng bừng sáng dưới ánh nắng nhẹ, nhưng trái tim Nhã Linh thì lại rộn ràng đến lạ thường. Cô vừa bước vào công ty, vừa cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng hình ảnh Lâm Hạo hôm qua vẫn hiện hữu trong tâm trí, khiến cô không thể tập trung hoàn toàn vào công việc.
Cô đi qua phòng họp, nơi anh đang đứng chỉnh sửa một vài bản báo cáo, ánh mắt chăm chú nhưng gương mặt vẫn nghiêm nghị như mọi khi. Nhã Linh khẽ dừng lại, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của anh. Chẳng hiểu sao, lần này cô cảm nhận được một điều gì đó khác lạ.
Trong lúc anh cúi xuống để sắp xếp tài liệu, một tờ giấy rơi ra sàn. Anh khẽ lúng túng cúi xuống nhặt, nhưng tay hơi run. Khoảnh khắc ấy, Nhã Linh chợt nhận ra: Lâm Hạo – người luôn nghiêm nghị, lạnh lùng – cũng có lúc mềm yếu, bối rối như một con người bình thường.
Cô đứng đó, lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó tả. “Sao hôm nay anh lại khác… mềm mại hơn một chút… nhưng vẫn đẹp trai và nghiêm nghị…” Cô tự nhủ, trong lòng vừa bối rối vừa thích thú.
Đến giờ nghỉ trưa, Nhã Linh quyết định tìm một cơ hội để tiếp cận gần hơn, dù tim cô đập liên hồi. Cô lấy cốc cà phê, bước đến bàn anh, cố gắng nói một cách tự nhiên:
“Anh Hạo… tờ giấy này… để em nhặt giúp anh nhé?” Cô mỉm cười, giọng nhẹ nhàng, nhưng tay vẫn run run.
Lâm Hạo nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh thoáng chút do dự, rồi gật đầu: “Được… cảm ơn.” Giọng anh vẫn trầm nhưng không còn sắc lạnh như trước.
Nhã Linh cúi xuống nhặt tờ giấy, cố tình chạm vào tay anh. Cô cảm nhận được sự lạnh lùng vốn có trong bàn tay anh, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hơi ấm len lỏi, như một khoảng cách vừa đủ để cô rung động mà không quá gần.
“Anh… hôm qua… em xin lỗi vì đã làm hỏng báo cáo. Em… em thật sự muốn bù đắp,” cô nói, giọng run run nhưng chân thành.
Anh lặng yên, chỉ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như dò xét, nhưng lần này có vẻ mềm mại hơn. “Tôi biết. Nhưng hôm nay, nhìn cách em cố gắng… tôi nhận ra em thực sự nghiêm túc. Đó là điều tôi đánh giá cao.”
Nhã Linh đỏ mặt, tim đập mạnh. Cô không ngờ rằng lời khen nhỏ của anh lại khiến cô vui đến thế. “Anh… anh thật sao?” cô hỏi, vừa ngượng vừa háo hức.
Anh gật nhẹ, đôi mắt sâu hút nhìn cô: “Vâng… tôi thật sự nghĩ vậy.”
Khoảnh khắc ấy, trái tim Nhã Linh bỗng khẽ rung. Cô cảm nhận được một điều mà trước đây chưa từng: người đàn ông lạnh lùng này cũng có trái tim, cũng biết mềm yếu và rung động trước sự chân thành của người khác.
Cả buổi trưa, cô để ý từng cử chỉ nhỏ của anh: khi anh nhăn mặt vì tệp hồ sơ chưa hoàn thiện, khi anh khẽ mỉm cười với một đồng nghiệp, hay khi anh cúi xuống nhặt giấy rơi mà tay hơi run. Những chi tiết nhỏ ấy khiến Nhã Linh cảm thấy trái tim mình càng ngày càng gần anh hơn.
Cô tự nhủ: “Sao mình lại rung động vì những chi tiết nhỏ nhặt thế này nhỉ? Anh ấy… anh ấy thật khác xưa… mềm yếu nhưng vẫn nghiêm nghị… vẫn khiến tim mình không yên…”
Chiều đến, khi Nhã Linh đang chuẩn bị rời văn phòng, cô nhìn thấy anh đứng một mình bên cửa sổ, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt, tạo nên một khung cảnh đẹp đến nao lòng. Cô bỗng nhiên muốn tiến lại gần, nhưng chân lại khựng lại.
Anh quay người, ánh mắt vô tình chạm vào cô. Một cảm giác kỳ lạ trào dâng trong tim cô: vừa sợ, vừa thích, vừa mong chờ. Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng tình cảm dành cho người đàn ông này không chỉ là hồi tưởng của quá khứ, mà còn là cảm giác hiện tại, sống động và đầy rung động.
Nhã Linh hít một hơi sâu, quyết định mạnh dạn: “Anh… hôm nay… cảm ơn anh vì đã nhìn nhận sự cố gắng của em. Em… em thấy vui vì anh…”
Anh đứng đó, im lặng một lúc, rồi gật nhẹ: “Không cần cảm ơn. Chỉ là… tôi thấy em trưởng thành hơn một chút. Và… điều đó… khiến tôi chú ý hơn.”
Câu nói ấy, dù ngắn ngủi, nhưng như một luồng điện chạy qua tim Nhã Linh. Cô không ngờ rằng một câu nói nhẹ nhàng, một ánh mắt không lạnh lùng cũng đủ khiến trái tim cô rung lên từng nhịp.
Trên đường về nhà, cô nhớ lại từng chi tiết nhỏ của buổi chiều hôm nay: ánh mắt, nụ cười, cách anh cúi xuống nhặt giấy, tay hơi run… tất cả đều khiến cô cảm thấy trái tim mình như đang nhảy múa theo từng khoảnh khắc.
“Anh ấy… anh ấy khác xưa… mềm yếu nhưng vẫn cuốn hút… sao mình lại cảm thấy vui và hồi hộp đến thế này nhỉ?” cô tự hỏi, ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc.
Buổi tối, khi nằm trên giường, cô nhắm mắt lại và thấy hình ảnh anh hiện lên: anh đứng bên cửa sổ, nghiêm nghị nhưng có chút mềm yếu, ánh mắt thoáng qua sự quan tâm không lời. Cô mỉm cười, tim bỗng dưng ấm áp.
Cô nhận ra một điều quan trọng: trái tim cô đã khẽ rung trước Lâm Hạo – không phải vì quá khứ, mà vì những khoảnh khắc anh cho thấy sự chân thành và yếu mềm, dù chỉ là nhỏ nhoi.
Ngày hôm đó, Nhã Linh cảm thấy mình đã bước thêm một bước quan trọng trong việc hiểu và cảm nhận Lâm Hạo. Cô biết rằng mỗi chi tiết nhỏ, mỗi cử chỉ tưởng chừng vụn vặt, lại là sợi dây gắn kết trái tim hai người.
Cô thầm nhủ: “Mình phải ghi nhớ từng chi tiết… từng khoảnh khắc… vì chính những điều nhỏ nhặt ấy làm trái tim mình khẽ rung và nhắc mình rằng… anh ấy… anh ấy quan trọng với mình.”
Ngày hôm nay kết thúc, nhưng trong lòng Nhã Linh, một hạt giống tình cảm vừa nhen nhóm, nhẹ nhàng nhưng đầy sức sống, bắt đầu len lỏi vào tim cô. Cô biết rằng, từ giờ trở đi, mỗi lần nhìn thấy anh, trái tim mình sẽ lại rung lên từng nhịp, nhắc nhở rằng tình cảm xưa cũ không bao giờ mất đi, chỉ chờ dịp để bùng nở…