chỉ có em là mùa xuân

Chương 4: Lời xin lỗi vụng về


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Nhã Linh thức dậy với tâm trạng rối bời. Hình ảnh Lâm Hạo ngày hôm qua vẫn hiện hữu trong tâm trí, đôi mắt sâu thẳm, nghiêm nghị, và cả cái cách anh giận dữ vì tệp báo cáo hỏng nhăn nhem. Cô tự nhủ: “Phải tìm cách xin lỗi anh… nhưng mà… xin lỗi thế nào cho không lúng túng đây?”

Cô lẩm bẩm trước gương: “Ok, Nhã Linh. Bình tĩnh. Một lời xin lỗi thôi, thật thẳng thắn. Đừng run… đừng lúng túng….” Cô cố gắng lấy lại can đảm, nhưng tay vẫn run run khi xỏ giày.

Đến công ty, cô hít một hơi sâu, tay nắm chặt cặp, bước thẳng đến phòng làm việc của Lâm Hạo. Cánh cửa mở ra, anh đang đứng trước cửa sổ, ánh mắt nhìn ra ngoài, vẻ điềm tĩnh nhưng lạnh lùng vẫn hiện rõ.

“Anh… anh Hạo…” Nhã Linh khẽ gọi, giọng run run.

Anh quay người, đôi mắt sắc lạnh dừng lại trên cô. “Vâng… Nhã Linh. Có chuyện gì?” Giọng anh trầm, vẫn giữ vẻ nghiêm nghị như mọi khi.

Cô hít một hơi sâu, tay run run đặt lên bàn: “Em… hôm qua… em thật sự xin lỗi vì đã làm hỏng tệp báo cáo của anh. Em… em không cố ý, thật đấy…”

Anh nhíu mày, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, như muốn dò xét cả tâm can. “Không cố ý à? Nhưng hậu quả thì đã xảy ra rồi. Cậu biết tác động của việc này đến dự án quan trọng thế nào không?”

Nhã Linh đỏ mặt, cúi gằm: “Em… em biết… em… em sẽ làm mọi cách để sửa… em…” Cô im bặt, ngượng ngùng, cảm giác như mọi lời nói đều trở nên vụng về.

Anh bước tới gần bàn, đặt tay lên tệp tài liệu, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô: “Em biết không, lời xin lỗi chỉ đủ nếu nó đi kèm hành động. Em đã làm hỏng tài liệu quan trọng, nhưng sao lại không thận trọng hơn? Nhìn cậu cứ như… không hề học được bài học từ lần trước.”

Nhã Linh cắn môi, vừa ngượng vừa bối rối. Cô mở miệng, nhưng không biết nên nói gì tiếp theo. “Em… em sẽ… em sẽ cố gắng hơn… em hứa…”

Anh lặng yên một lúc, rồi khẽ thở dài, quay lưng nhìn ra cửa sổ, đôi tay vẫn đặt trên bàn. “Hừ… lời hứa… nghe quen lắm. Nhưng lần trước, cậu cũng hứa như vậy, và rồi…” Anh dừng lại, ánh mắt lạnh nhưng trong giọng nói có một chút u uất khó nhận ra.

Nhã Linh thầm nhủ: “Ôi trời… anh ấy vẫn nhớ những lần trước… thì ra mình… mình đã từng làm anh ấy phiền lòng nhiều rồi.” Cô cúi đầu, ánh mắt lúng túng, cố gắng không rơi nước mắt.

Cô hít một hơi thật sâu, rồi mạnh dạn ngước lên nhìn anh, giọng run run: “Em thật sự xin lỗi… anh Hạo… em… em sẽ rút kinh nghiệm. Em… em không muốn làm anh phiền lòng nữa…”

Anh quay người, nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng có vẻ hơi do dự. “Những lời xin lỗi… nghe thật dễ thương, nhưng cậu vẫn chưa thể hiện được sự nghiêm túc cần thiết. Tôi… không thể chỉ nghe lời nói mà bỏ qua được.”

Nhã Linh đỏ mặt, cúi gằm, cảm giác như tim bị bóp nghẹt. Cô biết rằng anh không dễ dàng tha thứ, và cô phải tìm cách chứng minh bằng hành động, nhưng hiện tại… cô chỉ biết đứng đó, vụng về, tay đan vào nhau, không biết nên làm gì tiếp theo.

“Em… em… sẽ làm lại tất cả… từ đầu…” cô thốt ra, giọng run run nhưng kiên quyết. “Em sẽ… em sẽ không để chuyện này xảy ra nữa…”

Anh lặng yên, chỉ đứng nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như đang đánh giá từng suy nghĩ trong lòng cô. “Được. Tôi sẽ cho cậu cơ hội. Nhưng nhớ kỹ, Nhã Linh… cơ hội lần này chỉ có một. Nếu còn xảy ra chuyện tương tự, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua nữa.”

Cô gật đầu, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa sợ hãi. “Dạ… em hiểu rồi…”

Một khoảng lặng trôi qua. Nhã Linh lúng túng không biết nên nói gì thêm, còn Lâm Hạo thì quay người bước ra cửa, ánh mắt vẫn lạnh nhưng không còn sắc bén như lần trước. Cô thầm nhủ: “Anh ấy… sao hôm nay nhìn mình có vẻ… bớt nghiêm nghị hơn một chút nhỉ?”

Cô thở dài, ngồi xuống ghế, tay đặt lên tệp tài liệu, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa bối rối. Mỗi lời anh nói, mỗi ánh mắt đều khiến cô vừa sợ vừa thích, một cảm giác thật khó tả.

Trong khi Nhã Linh đang hồi tưởng lại cuộc nói chuyện vừa qua, cô bỗng nhớ lại những lần nhỏ bé ngày xưa, khi Lâm Hạo còn là cậu bé thanh mai trúc mã. Lúc đó, cậu ấy cũng nghiêm nghị, nhưng luôn âm thầm quan tâm cô, giúp đỡ cô trong những việc nhỏ nhặt, chỉ là cô chưa bao giờ để ý.

Cô nhớ lại những lần ngồi cùng nhóm bạn, cậu ấy đứng một góc, lặng lẽ quan sát cô, nụ cười thoáng hiện khi cô gặp khó khăn. Lúc ấy cô chỉ nghĩ rằng cậu ấy lạnh lùng, khó gần, nhưng giờ đây… khi trưởng thành, nghiêm nghị, lạnh lùng nhưng vẫn khiến cô rung động, cô nhận ra những cảm giác xưa cũ vẫn còn nguyên vẹn.

Nhã Linh thở dài, tự nhủ: “Hóa ra… người khiến tim mình rung động từ hồi cấp ba… bây giờ vẫn đứng trước mặt mình, nhưng sao… sao anh ấy lại lạnh lùng thế này nhỉ?”

Cô lấy lại bình tĩnh, quyết định: “Phải… phải chứng minh bằng hành động… chứ không chỉ xin lỗi bằng lời nói….” Cô nhìn tệp tài liệu trước mặt, cảm giác vừa hồi hộp vừa quyết tâm. Đây sẽ là cơ hội để cô chứng minh sự nghiêm túc, và cũng là cách để xoa dịu sự giận dữ của anh.

Nhưng trước khi cô kịp đứng dậy, Lâm Hạo quay lại, giọng trầm nhưng vẫn lạnh: “Nhã Linh… một lời khuyên nữa. Nếu muốn xin lỗi, hãy làm việc chăm chỉ và cẩn thận. Đó mới là cách tốt nhất để chứng minh thái độ của cậu.”

Cô gật đầu, cảm giác vừa hạnh phúc vừa ngượng ngùng: “Dạ… em sẽ làm, em hứa…”

Anh liếc cô một cái rồi quay lưng bước đi. Nhã Linh nhìn theo bóng lưng cao ráo ấy, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa lo lắng vừa thích thú. Cô tự nhủ: “Anh ấy… thật sự nghiêm khắc… nhưng mà… mình… mình lại muốn được ở gần anh ấy hơn…”

Cả buổi sáng hôm đó, Nhã Linh ngồi bên bàn làm việc, chăm chú vào từng chi tiết của dự án, nhưng trong lòng vẫn rộn ràng một cảm giác lạ lùng. Cô nhận ra rằng một lời xin lỗi không chỉ đơn thuần là xin lỗi, mà còn là cách để thể hiện sự trưởng thành, sự quan tâm và cả những rung động trong lòng mà cô chưa từng dám thừa nhận.

Khi buổi trưa đến, cô đứng dậy, nhìn ra cửa sổ văn phòng, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt, nhớ lại nụ cười ngày xưa của Lâm Hạo. Một nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ làm trái tim cô rung lên một nhịp.

Cô thầm nhủ: “Có lẽ… hôm nay là bước đầu tiên… để anh và mình hiểu nhau hơn. Dù anh vẫn lạnh lùng, nhưng mình sẽ cố gắng… và… biết đâu từ đây, mọi chuyện sẽ khác…”

Và Nhã Linh biết rằng, một lời xin lỗi vụng về hôm nay không chỉ là bước khởi đầu để xoa dịu cơn giận của Lâm Hạo, mà còn mở ra một chương mới, nơi hai trái tim từng xa cách sẽ bắt đầu một hành trình tìm hiểu, hiểu nhau và… rung động vì nhau.

Ngày hôm đó kết thúc, nhưng trong lòng Nhã Linh, cảm giác vừa hồi hộp vừa hy vọng vẫn còn đọng lại, như một ngọn lửa nhỏ le lói, chờ đợi để bùng cháy…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×