Ánh đèn chùm pha lê rọi xuống thảm đỏ, lấp lánh như hàng triệu giọt nước mắt bị đông cứng. An đứng lặng ở một góc sảnh, tay siết chặt ly rượu Champagne lạnh ngắt. Hơn ba trăm con người đang cười nói, chúc tụng, và tất cả đều hướng về cặp đôi đứng trên bục vinh dự, cặp đôi mà trong đó có người đã từng là tất cả của anh, và người kia là anh ruột của anh.
An không cảm thấy ghen tuông theo cách tầm thường. Cảm giác lúc này, nó giống như một cơn đau âm ỉ, dai dẳng và hoàn toàn tê liệt. Anh không thể làm gì, không thể lên tiếng. Anh đã bị tước đoạt một cách công khai, bị xã hội và gia đình ép buộc phải đóng vai trò là người em chồng vui vẻ.
Vy. Cô ấy đang đứng đó, lộng lẫy trong chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi. Mỗi chi tiết ren, mỗi nếp gấp của lụa đều hoàn hảo đến mức khiến trái tim An thắt lại. An nhớ cái lần đầu tiên anh và Vy nói về đám cưới. Đó là một đêm mưa, cả hai cuộn mình trong căn phòng trọ nhỏ, cô thủ thỉ ước mơ về một chiếc váy đơn giản, nhẹ nhàng, chứ không phải một tác phẩm kiêu sa và lộng lẫy như thế này. Có lẽ, đó là chiếc váy mà Vy muốn cùng Hùng, hoặc chiếc váy mà cô buộc phải mặc khi trở thành con dâu nhà họ Trần.
Tiếng nhạc du dương vang lên. Hùng, anh trai An, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán Vy. Một hành động dịu dàng, trìu mến. Cảnh tượng đó là một cú đấm thẳng vào lồng ngực An. Anh trai anh là một người đàn ông tốt, thành đạt, chững chạc. Hùng đã yêu Vy bằng sự chân thành và trách nhiệm của một người lớn. Trong khi đó, tình yêu của An và Vy chỉ là một cơn bão tuổi trẻ, dữ dội nhưng sớm tàn.
"An, sao em đứng một mình thế?"
Tiếng mẹ An vang lên, phá vỡ bức tường phòng vệ của anh. Bà nắm tay anh, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc. "Mau ra chúc mừng anh chị đi con. Hôm nay là ngày vui nhất của gia đình mình đấy."
An cố gắng nặn ra một nụ cười. Anh tiến lại gần, nơi Hùng đang nâng ly cảm ơn khách. Khi Hùng nhìn thấy anh, anh trai anh vỗ vai An đầy tự hào.
"Em trai tao là người đầu tiên phải chúc mừng đấy," Hùng cười lớn, rồi quay sang Vy. "Em xem, An lúc nào cũng ít nói thế thôi, nhưng nó yêu quý em lắm. Từ giờ em đã là chị dâu nó rồi, nhớ chăm sóc nó đấy."
Vy ngước nhìn An. Ánh mắt cô chạm vào anh. Trong khoảnh khắc đó, An không thể đọc được điều gì. Không có tình yêu, không có hối tiếc, thậm chí không có cả sự sợ hãi. Chỉ có một sự trống rỗng hoàn hảo, một lớp băng mỏng manh mà Vy đã tạo ra để bảo vệ chính mình.
Nhưng rồi, An nhận thấy một cái gì đó. Một ánh chớp thoáng qua, rất nhanh, ngay khóe mắt cô. Đó là nỗi buồn bã bị kìm nén, hay chỉ là sự phản chiếu của ánh đèn chùm?
An nâng ly, giọng anh nghe có vẻ bình tĩnh đến đáng sợ. "Chúc mừng anh, anh Hùng. Chúc mừng... chị Vy. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc."
Anh cố tình nhấn mạnh từ "chị Vy", như một lời nhắc nhở đau đớn cho cả hai về vai trò mới này. Ly rượu trên tay anh, anh uống cạn trong một hơi. Chất lỏng lạnh lẽo trôi qua cổ họng, nhưng lại đốt cháy tâm can anh.
Hồi tưởng ngắn:
Ba năm trước, trong một căn hộ nhỏ, Vy áp sát vào tai anh, giọng thì thầm: "An, sau này anh phải cưới em đấy nhé. Nếu không, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu." Bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve gò má anh. Tình yêu lúc đó là hơi thở, là máu thịt. Nó chân thật, mãnh liệt và không hề có một sự giả dối nào.
Thực tại:
"Cảm ơn em, An," Vy đáp lại, giọng cô nhẹ như một sợi khói. Cô mỉm cười, nụ cười mà An biết rõ đã được luyện tập hàng ngàn lần trước gương để che giấu những cảm xúc không nên có.
Sau lễ cưới, Vy chính thức bước vào ngôi nhà của gia đình Trần, nơi An đã sống từ nhỏ. Cô không chỉ là vợ của Hùng, mà còn là con dâu duy nhất, là chủ nhân mới của ngôi nhà.
Đêm đó, An không ngủ. Anh ngồi ở ban công phòng mình, nhìn ra ánh đèn mờ ảo từ phòng ngủ của anh trai – phòng ngủ bây giờ cũng là phòng ngủ của Vy. Anh cố gắng tưởng tượng họ đang nói gì, làm gì. Hình ảnh đó như hàng ngàn mũi kim đâm vào ý chí anh.
Anh nhớ lại giây phút chia tay. Đó là một cuộc chia tay đột ngột, đau đớn, dưới áp lực công việc và những hiểu lầm không thể hóa giải. An đã không đủ mạnh mẽ để giữ cô lại, Vy đã không đủ kiên nhẫn để chờ đợi anh. Anh đã ra đi để phát triển sự nghiệp, và khi anh trở về, cô đã chọn một bến đỗ an toàn hơn.
Một giờ sáng, anh thấy đèn trong phòng anh trai tắt. Một sự im lặng hoàn toàn bao trùm, một sự im lặng khiến An cảm thấy nghẹt thở. Anh biết, từ giây phút này trở đi, Vy đã không còn thuộc về anh theo bất cứ nghĩa nào.
Nhưng, điều gì đó trong anh không chấp nhận sự thật đó.
An đứng dậy, bước vào phòng tắm. Anh nhìn mình trong gương. Đôi mắt anh đỏ hoe, nhưng không phải vì nước mắt, mà vì sự bất lực và một loại khao khát âm ỉ, không thể dập tắt. Tình yêu đã chết, nhưng sự hấp dẫn, sự quen thuộc thể xác của quá khứ, lại sống dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Anh nhớ đến chiếc bật lửa cũ Vy đã tặng anh. Anh đã nói dối mẹ rằng mình đã vứt nó đi, nhưng thực ra, nó vẫn nằm sâu trong hộc bàn làm việc của anh. Nó là một kỷ vật bí mật, là minh chứng cho những lời thề non hẹn biển, cho những đêm nồng cháy.
An biết, đây là một khởi đầu nguy hiểm. Anh và Vy giờ đây bị trói buộc trong một mối quan hệ cấm kỵ: em chồng và chị dâu. Họ sẽ phải chạm mặt nhau mỗi ngày, ăn cùng mâm cơm, hít thở cùng một bầu không khí. Sự gần gũi về không gian đó, nó chính là ngọn lửa đang âm thầm chờ đợi để thiêu cháy cả hai.
Anh tự hứa với lòng mình: Anh sẽ làm một người em chồng tốt. Anh sẽ giữ khoảng cách.
Nhưng ngay lúc đó, anh nghe thấy tiếng động khe khẽ dưới nhà. Tiếng bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi. Có lẽ Vy đang xuống bếp lấy nước.
Một ý nghĩ vượt qua mọi lý trí. An biết anh không nên, nhưng cơ thể anh lại phản bội. Anh mặc đại chiếc áo thun và quần đùi, mở cửa phòng và bước ra hành lang tối.
Chỉ là một ly nước, anh tự nhủ. Nhưng trong tim anh, anh biết anh đang đi tìm kiếm một sự đối diện, một sự xác nhận rằng ngọn lửa cũ giữa họ vẫn chưa thật sự tàn lụi.